Ruộng nước hiếm có, đương nhiên sẽ không dùng để bồi thường. Cuối cùng, Lý bà tử mở miệng nói giao hết mười mẫu ruộng cạn và 18 lượng bạc còn lại trong nhà ra, Tống Anh được nhận một nửa.
Tiền này phỏng tay, nhận lấy cũng không phải chuyện tốt.
Bây giờ mới xảy ra chuyện, mọi người sẽ trách Lý Tiến Bảo làm chuyện ác.
Nhưng sau một thời gian, nhất là sau khi Lý Tiến Bảo bị xử tội, cảm xúc của mọi người đối với kẻ ác cũng sẽ phai nhạt đi.
Đến lúc đó, nhi tử của nàng khỏe mạnh đi học, Lý Tiến Bảo lại không còn sống, nàng còn chiếm ruộng của người ta, khó tránh khỏi có người khó chịu trong lòng.
Đương nhiên, nàng có lý nên cũng không sợ.
"Lý chính gia gia, ruộng này... ta mặt dày nhận lấy, chỉ là hiện giờ vẫn chưa tìm được nhi tử của ta nên ta bằng lòng dùng lượng thóc thu hoạch được trong vòng năm năm để cầu phúc cho nó. Không phải trong thôn có mấy đứa trẻ không cha không nương sao? Dùng để làm đồ ăn cho bọn chúng, ngài thấy có được không?" Tống Anh nói.
Nàng được chia bảy mẫu ruộng cạn.
Tự bản thân nàng cũng có thể kiếm được, cho dù đưa thẳng ruộng cho thôn cũng được, nhưng nếu làm vậy, người khác chỉ nhớ được nhất thời, chia thành năm năm, năm nào cũng làm, về lâu dài, người khác mới có thể nhớ kỹ điểm tốt của nàng.
Làm chuyện tốt mà không cần báo đáp ư? Đó là ý nghĩ của thần tiên, thành tiên chỉ là một giấc mơ, còn làm một người bình thường, nàng phải tối đa hóa lợi ích của bản thân mình.
"Được, ta thay mấy đứa trẻ đó cảm ơn ngươi! Hôm nay chuyện này do Huyện thái gia phán, ngươi cũng không cần áy náy trong lòng. Lý Tiến Bảo đã làm sai, về tình về lý đương nhiên phải bị phạt. Sau này ai dám khua môi múa mép trước mặt ngươi thì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ phạt hắn!" Tống lý chính lòng sáng như gương.
Con người đều mắc bệnh hay quên nghiêm trọng.
Hôm nay Tống Anh mất con, nàng yếu đuối cho nên Lý Tiến Bảo đáng chết.
Ngày sau Lưu thị mất con, đến lượt bà ta yếu đuối, nói không chừng sẽ có người cảm thấy Tống Anh trêu chọc Lý Tiến Bảo.
Tống Lão Căn vốn định khuyên nàng xử lý số ruộng này, hiện giờ Tống Anh đã tự lên tiếng, trong lòng ông vừa hài lòng vừa ngạc nhiên.
Đứa nhỏ này còn thông minh hơn ông nghĩ nhiều.
Đám đông chậm rãi quay về thôn.
Chỉ là các thúc bá, lão gia tử vẫn còn khỏe mạnh, lại tiếc tiền không dám thuê xe bò, thấy trời vẫn còn sớm nên thong thả cất bước như đi đạp thanh. Tống Anh có tiền, nhưng trước mặt các trưởng bối vẫn phải khiêm tốn chút, đỡ lão gia tử nhà mình chậm rãi bước đi.
Lý bà tử và Lưu thị cũng về nhà.
Nhưng Lưu thị bị Lý bà tử kéo đi, đây là tức phụ nhi của bà ta, cho dù tôn tử đã chết thì bà ta vẫn còn có nhi tử đấy!
Tức phụ nhi không về nhà, ai chăm sóc cho nhi tử của bà ta?!
Mọi người cũng mặc kệ bọn họ, thậm chí còn không thèm liếc mắt lấy một cái.
Sau khi về nhà, chủ gia đình của tất cả các hộ trong thôn phải đến từ đường để "họp tập thể". Tống lý bắt đầu tiến hành "giáo dục", nói khô cả họng.
Sau khi giáo dục, gia đình nào cũng nghiêm túc hơn trước rất nhiều.
Trẻ lớn, trẻ nhỏ đều bị gọi ra sân xếp hàng, chủ gia đình nghiêm túc tra hỏi bọn chúng xem mấy năm nay có làm chuyện xấu gì hay không.
Ngoan ngoãn sẽ được khen thưởng, làm chuyện xấu thì phải chịu đòn.
Có mấy nhà cưng chiều con cháu cũng bị đưa ra giáo dục nên những người này sau khi về nhà cũng răn dạy con cháu nhà mình một phen, không ai dám ngăn cản.
Không ai muốn con mình trở thành Lý Tiến Bảo thứ hai.
Tống Anh ở trong sân, nghiêng tai lắng nghe.
Nàng thính tai, tiếng trẻ con khóc cũng chói tai nên có thể nghe được tiếng kêu khóc của không ít đứa trẻ nghịch ngợm.
Nếu hỏi bây giờ trẻ con nhà nào trong thôn thảm nhất thì chính là Ngưu gia.
Ngưu Sơn Sơn trước đây là đệ nhất chó săn của Lý Tiến Bảo, trước đây đã bị cha hắn ta đánh một trận, hiện giờ Ngưu gia cũng bị Tống lý chính chỉ đích danh nên sau khi chủ gia đình Ngưu gia về nhà lại răn dạy hắn ta một phen.