Tống Mãn Sơn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình bị dọa sợ, không bao lâu sau, vẻ mặt đã bình tĩnh lại.
"Không tệ, đúng là một con lừa tốt." Hắn ta nghiêm túc nói, "Con lừa này mua ở đâu thế? Hôm nào đấy ta cũng đi mua một con, không cần dạy gì hết, chỉ dạy nó một chiêu này là đủ rồi, bất kể dắt đi đâu cũng phải để người khác được mở mang tầm mắt."
"Con lừa nào cũng kêu như nhau thôi, nếu dạy dỗ cẩn thận thì có thể làm được. Nhưng mà loại lừa trắng như Đại Bạch nhà ta thì tương đối hiếm, giá cũng hơi đắt, ít nhất phải 15 lượng." Tống Anh nói thật.
Đại Bạch không chỉ có bộ lông trắng muốt mà còn có hình thể tốt, tinh thần cũng không tệ, cho nên nó là một con lừa quý tộc, có giá 17 lượng.
Vừa nhắc tới bạc, Tống Mãn Sơn lập tức nín họng.
Sau đó hai mắt lấp lánh nhìn Tống Anh: "Nhị Nha, hay là ngươi cho Tứ thúc ta mượn con lừa này cưỡi mấy ngày đi..."
Tống Anh chỉ cho hắn ta một cái liếc mắt.
Tưởng bở.
Nàng tuyệt đối không cho người ngoài mượn nhi tử và lừa.
Tống Anh biết Tứ thúc là người mặt dày, cũng sợ hắn ta quấn lấy mình không buông nên không dám ở lâu. Sau khi cho Đại Bạch ăn no và kiểm tra sổ sách xong, nàng lập tức dắt lừa đến khách điếm lớn nhất trong thành.
Ở khách điếm này, phòng bình thường có giá 100 văn một đêm, còn phòng cao cấp thì 1 lượng, quả thực rất đắt.
Lát nữa nàng sẽ cầm giấy thuê phòng đi tìm Hoắc đại nhân đòi bạc.
Tống Anh thuê một gian phòng có cửa sổ nhìn thẳng ra đường phố, tuy rằng hơi ồn nhưng có thể ngắm nhìn phong thổ thành Dung.
Thế nhưng vừa mở cửa sổ ra, Tống Anh đã nhìn thấy chỗ con phố đối diện, cách chưa đến mười thước dường như hơi nhốn nháo.
Có bộ khoái của nha môn đi đến, hơn nữa có vẻ huy động rất nhiều người.
Tống Anh duỗi đầu ra nhìn.
Mắt nàng tinh, phát hiện chỗ mà mọi người đang tụ tập là nơi trị bệnh cứu người tên Ninh Thiện Đường.
"Nghe nói tiểu thư Hứa gia gặp phải yêu quái, con yêu quái đó đang ở Ninh Thiện Đường đấy!"
"Yêu quái? Chẳng lẽ Hứa tiểu thư đọc thoại bản nhiều quá rồi sao? Ban ngày ban mặt thì lấy đâu ra yêu quái?"
"Vậy thì khó mà nói được. Mấy ngày trước có người nói Hứa tiểu thư lên núi dâng hương rồi mất tích, mọi người đều bàn tán xôn xao. Hôm nay Hứa tiểu thư quay về, còn nói mình bị một nữ yêu quái bắt đi..."
"Làm sao ngươi biết được chuyện này?"
"Ta có người bà con làm công ở Hứa gia mà. Hứa gia cũng gần đây, chỉ mất dăm ba câu nói để truyền tin ra ngoài. Người bà con của ta bảo ta đến đây nhìn xem rốt cuộc là chuyện thế nào đấy!"
"Chắc chắn là Hứa tiểu thư đó điên rồi, trên đời làm gì có yêu quái chứ."
"Chẳng phải vậy sao..."
"..."
Thấy mọi người nhắc tới yêu quái, Tống Anh lập tức dựng thẳng tai lên nghe.
Hứa tiểu thư, hiệu thuốc? Hai điều này đặt cùng nhau, Tống Anh không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có liên quan đến hai tiểu cô nương mà nàng đưa vào thành hôm nay.
Suy nghĩ một chút, Tống Anh cũng xuống lầu xem thử.
Cửa Ninh Thiện Đường bị quan binh bao vây nhưng quan binh không dám hành động, ai nấy đều cầm bội đao chỉ vào bên trong.
Tiểu cô nương không rõ là thứ gì kia tức giận như trâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng, trông đầy giận dữ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra lửa.
"Yêu quái phương nào còn không mau mau chịu trói!" Tống Anh nghe được một lời thoại trong phim.
Suýt nữa không nhịn được mà phì cười.
"Yêu quái?" Cuối cùng Tống Anh vẫn lên tiếng, "Ta quen biết tiểu cô nương này mà."
"Quen biết ư? Đại nương, ngươi không thể nói bậy được đâu. Hứa tiểu thư xác nhận nàng ta là yêu quái, nói nàng ta sức lớn như trâu, trên đầu có sừng, dậm chân một cái thì bụi đất bay mù mịt!" Bộ đầu lên tiếng.
Tống Anh có chút không vui.
Lúc trước bị gọi là đại thẩm, bây giờ thì bị gọi là đại nương. Nàng mặc đồ cũ là để tránh bị người khác để ý lúc đi đường nhưng giọng nói vẫn là giọng của người trẻ tuổi mà?!
"Trên đường tới đây, ta có cho hai tiểu cô nương đi nhờ xe lừa của mình, một người chính là nàng ấy. Tiểu cô nương này bị thương ở chân rất đáng thương, lời nói, hành động cũng cực kỳ hoạt bát, hiểu chuyện, vì sao lại nói nàng là yêu quái? Nếu nàng đúng là yêu quái như lời các ngươi nói thì các ngươi có thể bắt được nàng sao? Không phải yêu quái biết bay sao? Chỉ cần bay lên sẽ lập tức biến mất." Tống Anh bịa chuyện.