Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 296

Tống Anh bị Tống Mãn Sơn làm cho buồn nôn nhưng vẫn đi vào trong cửa hàng theo lời hắn ta.

"Vậy người thấy khi nào thì thích hợp để bà ấy tới gặp ta? Nếu mời người ngoài thì chỉ có thể cho chút tiền công thôi. Người cũng phải nói rõ với bà ấy trước, nếu làm việc cho nương ta thì quan trọng nhất là phải bảo vệ nương ta không bị người khác bắt nạt, kế đến là phải kín miệng, không được tiết lộ công thức món ăn của nhà ta cho bất kỳ ai, phải ký khế ước đảm bảo. Nếu là người lắm miệng thì bất kể bà ấy có giỏi giang, tháo vát đến đâu, ta cũng không thuê." Tống Anh nói.

"Chuyện này ngươi cứ yên tâm." Tống Mãn Sơn rất tự tin.

Người huynh đệ kia của hắn ta bản tính rất lương thiện, chỉ là từ nhỏ không có cha nên khó tránh bị người khác ức hiếp, qua thời gian dài cũng biết nên làm gì để bảo vệ chính mình, vì vậy bề ngoài trông hơi hung hãn một chút. Còn nương hắn chính là một nữ nhân không thể tìm được khuyết điểm gì.

Tống Mãn Sơn nói xong thì đưa nàng xuống hậu viện.

"Tiền thuê căn nhà này không rẻ chút nào, một tháng tận 20 lượng. Ta phải nói rách cả miệng người ta mới đồng ý chỉ lấy ba tháng tiền thuê. Hậu viện cũng không rộng rãi. Ai bảo bây giờ chúng ta không có tiền chứ? Nhưng chúng ta làm thứ này cũng không cần chỗ quá rộng rãi, nhưng mà đằng sau nơi này chỉ có hai gian phòng có thể ở được, ngươi tự tìm khách điếm cho mình đi." Tống Mãn Sơn không hề khách khí.

"Còn cần người nói sao. Chút bạc đưa cho người thì có thể thuê được căn nhà lớn cỡ nào chứ." Tống Anh hừ một tiếng.

Số tiền 200 lượng đó không chỉ để thuê nhà mà còn dùng để thuê người, sắm sửa đồ đạc nữa: "Người đừng quên đưa sổ sách cho ta xem đấy."

"Đương nhiên rồi, ngươi là đại chủ nhân mà. Chút nguyên tắc này ta cũng biết đấy." Tống Mãn Sơn không hề thấy có gì khó chịu.

Nhìn sang con lừa, hắn ta lại thấy hứng thú, quay sang hỏi: "Không phải ngươi nói nó có thể cười sao? Cười một cái cho ta nghe thử đi."

Tống Anh trừng hắn ta.

Nàng thong dong đi đến trước mặt Đại Bạch nhà mình, vuốt lông trên đầu Đại Bạch, sau đó lấy một cây củ cải lớn ra: "Đại Bạch, biểu diễn cho Tứ cữu gia của ngươi xem thử đi."

"Tứ cữu gia!?" Tống Mãn Sơn suýt nữa nhảy dựng lên.

Nha đầu chết tiệt này nói năng vớ vẩn quá rồi, đó chỉ là một con lừa mà thôi!

Thật ra Tống Anh cũng không dám chắc Đại Bạch có chịu nể mặt mình hay không, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Tứ thúc, ngươi cười vài tiếng trước để dạy nó đi."

Đúng là trước đây Đại Bạch đã từng cười, nhưng lỡ như chỉ là trùng hợp thôi thì sao?

Tống Mãn Sơn tức giận đến quay cuồng.

"May mà ngươi đang nói chuyện với ta đấy. Nếu đổi thành Đại bá ngươi thì hắn đã dùng một gậy đập chết ngươi rồi." Tống Mãn Sơn ghét bỏ nói một câu.

Đại ca hắn ta rất sĩ diện trước mặt tiểu bối, đều do cha hắn ta nuông chiều mà ra.

"Nếu đổi thành Đại bá, ta sẽ không để Đại Bạch cười đâu. Cho dù Đại Bạch có cười thì Đại bá cũng không vui, làm gì có chuyện thưởng cho ta ít thứ tốt chứ." Tống Anh khẽ hừ một tiếng.

Không phải nàng nói xấu sau lưng người khác, nàng chỉ đang nói sự thật mà thôi.

Tống Phúc Sơn rất kiêu ngạo, không muốn gần gũi với tiểu bối.

"Đúng là như vậy." Tống Mãn Sơn cười một tiếng, nhìn con lừa một lúc rồi quay sang nhìn chằm chằm Tống Anh: "Ta cười thì nó sẽ cười sao? Ngươi không gạt ta đấy chứ?"

"Người càn quấy một chút thì khả năng cao là nó sẽ cười đấy. Đại Bạch không phải người thích chịu thua đâu." Tống Anh ngẫm nghĩ đôi chút rồi đáp.

Đáng tiếc lúc xuyên qua không mang theo máy quay, nếu có thể quay lại cảnh này thì tốt rồi.

Giờ phút này, Tứ thúc nàng nóng lòng muốn thử. Sau khi tống cổ tiểu nhị đi ra đằng trước trông cửa hàng, hắn ta thấy xung quanh không còn người nào khác thì chống eo, phá lên cười: "Ha ha ha ha!"

Tống Anh thấy vậy cũng bật cười không ngừng.

Đại Bạch cũng đã gặm gần hết củ cải.

Cứ cảm thấy ánh mắt của con vật này có vẻ hơi khinh miệt. Tống Anh suy nghĩ giây lát, lấy thêm một cây củ cải lớn ra, lắc lư trước mắt nó một chút.

"Ha ha ha! Ha ha ha ha!" Đại Bạch ngoác miệng kêu lên.

"..." Tống Mãn Sơn hoảng sợ.

Thật ra hắn ta chỉ muốn đùa Nhị Nha chút thôi.

Hắn ta quả thực là trưởng bối, nhưng hắn ta chỉ mới hai mươi ba tuổi, bề ngoài cũng không già dặn như ba ca ca trong nhà.  

Nhưng hoàn toàn không ngờ được con lừa này con mẹ nó thực sự biết cười!?

Bình Luận (0)
Comment