Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 295

Tống Anh thở hắt ra. Tống Võ có ở nhà nàng một khoảng thời gian nhưng nàng chưa từng giặt quần áo cho hắn. Mỗi ngày, Tống Võ đều sẽ mang quần áo của mình về Tống gia để Tiêu thị giặt hoặc gói lại rồi nhờ nàng tiện đường mang về.

Cho nên, nàng quả thực không để ý đến quần áo bên trong của Tống Võ như thế nào.

Còn về quần áo bên ngoài, chỉ có thể nói là hơi cũ kỹ mà thôi. Dù sao thì Tiêu thị cũng phải giữ thể diện, nếu lão gia tử nhìn thấy áo ngoài của tôn tử vá chằng vá chịt thì sẽ nổi giận.

"Tứ thúc, người nói như vậy thì ta lại phải tìm người khác cho nương ta rồi." Tống Anh thở dài.

"Chuyện tốt mà, dù sao cũng tốt hơn việc ngươi mời Tam thẩm ngươi về làm rồi sau đó đổi ý." Tống Mãn Sơn vui vẻ một tiếng, "Nhị Nha, Võ ca nhi đi theo ngươi ăn uống, có lẽ ngươi cũng thương hắn cho nên mới nghĩ cách giúp nhà Tam ca ta sống tốt hơn một chút. Ta nghĩ kỹ rồi, nếu sau này cửa hàng của ta làm ăn không tệ thì có thể để Tam ca ta đến đây phụ trách việc mua bán. Hắn là người thành thật, vẫn có thể tin tưởng được, nhưng Tam thẩm ngươi thì thôi bỏ đi!"

Quá keo kiệt, ai cũng chịu không nổi.

Tống Anh không quá ác cảm với Tiêu thị.

Người nghèo chí đoản.

Tam thẩm xuất thân không được tốt, từ nhỏ đã như vậy, keo kiệt là nguyên tắc sống của bà ta, cũng không thể nói bà ta làm sai, bởi vì nếu bà ta không keo kiệt thì cuộc sống sẽ càng khó khăn hơn.

Đương nhiên, Tống Anh cũng không quá tán thành lối sống này.

"Để xem sau này thế nào, nếu có cơ hội thì tìm cho Tam thúc vài công việc có thể kiếm chút tiền, hoặc là chờ đến khi cuộc sống của chúng ta đều tốt hơn, mọi người đều chi tiêu rộng rãi hơn chút, đến lúc đó, Tam thẩm cũng không dám keo kiệt quá mức. Tam thẩm cũng là nữ nhân, nữ nhân đều thích ganh đua với nhau. Nếu nương ta đối xử tốt với bản thân mình thì chắc chắn Đại bá nương cũng sẽ không cam lòng chịu thua, Tam thẩm ít nhiều cũng sẽ thay đổi." Tống Anh suy nghĩ một hồi rồi nói.

Tống Mãn Sơn ngạc nhiên nhìn nàng.

"Không ngờ ngươi lại tốt với Tam thẩm ngươi như vậy." Tống Mãn Sơn nói thật lòng.

"Chỉ là tạm được thôi, có gì mà tốt chứ? Thân thích nhà mình, nếu ta nói mấy câu đã có thể giúp các đệ đệ và Nhàn tỷ nhi thoải mái hơn một chút thì cũng là chuyện tốt. Chẳng lẽ Tứ thúc cảm thấy ta là người tốt sao? Vậy chắc ngươi không nhớ tới Tống Hiển rồi." Tống Anh cười một tiếng.

Tam thẩm không tốt nhưng ba đệ đệ và một muội muội nhà Tam thẩm đều khá ngoan.

Lúc trước Ngưu Sơn Sơn muốn đánh Lâm ca nhi, Tống Thắng, Tống Uy và Tống Võ đều bảo vệ nó. Còn có Tam Nha nữa, đã tám tuổi rồi mà nhìn chẳng khác gì đứa bé sáu, bảy tuổi, xanh xao vàng vọt đến đáng thương.

Trông cậy vào sự quan tâm của nàng ư? Nàng có thể quan tâm được sao? Cũng không phải con nàng, không thể nào cứ trông chừng mãi được.

Thế nên chỉ có thể nghĩ cách giúp Tam phòng cải thiện cuộc sống mà thôi.

Nhưng với điều kiện là Tam phòng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cha nương nàng. Vì vậy... đổi người mở cửa hàng là chuyện cần thiết.

"Ta quen biết một phụ nhân rất lợi hại, tính cách cũng thành thật. Không phải ngươi muốn tìm một người làm việc cùng nương ngươi, bảo vệ nương ngươi không bị người ta ức hiếp sao? Ta thấy bà ấy được đấy." Tống Mãn Sơn đầu óc linh hoạt, lập tức đoán được nguyên nhân khiến Tống Anh rối rắm.

"Ai?" Tống Anh ngẩng đầu nhìn hắn ta.

"Nương của một huynh đệ của ta. Sau khi sinh vị huynh đệ ấy chưa đến hai tháng thì trượng phu chết, bà ấy đã nuôi lớn hắn ta giữa một đám sài lang hổ báo. Đối với đúng người, đúng chuyện thì cực kỳ kiên quyết nhưng không hề xấu xa. Tuy rằng hung dữ nhưng trước giờ chưa từng mắng lầm người, dù nghèo khó cũng không trộm cắp, còn bởi vì vị huynh đệ của ta trộm một quả trứng gà mà suýt nữa đánh gãy chân hắn..."  

Nghe đến đây, Tống Anh cảm thấy người này không tệ.

Người biết nuôi dạy con cái thì đều hiểu đạo lý, nhân phẩm không tệ.

"Ta phải gặp mặt trước đã, không thể để Tứ thúc người quyết định được." Tống Anh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng.

"Chuyện đó thì tùy ngươi thôi, ta đã dám giới thiệu người cho ngươi thì chắc chắn người đó sẽ không khiến ta mất mặt. Ngươi cứ việc kiểm tra, nếu kiểm tra ra chút tật xấu nào thì ta sẽ tự dìm mình vào nước tiểu cho đến chết." Vẻ mặt của Tống Mãn Sơn cực kỳ tự tin.

Bình Luận (0)
Comment