Làm cái gì? Tống Anh tuy da mặt dày nhưng lúc này cũng hơi ngượng ngùng.
Thứ nàng định làm đương nhiên là một trong ba pháp bảo lợi hại nhất khi xuyên không: xà phòng.
Mấy ngày nay, nàng đã đi hỏi thăm, thời đại này có soda nhưng không có xút*. Thế nhưng chuyện này cũng không làm khó được nàng, cho soda phản ứng với vôi là có thể điều chế ra xút, còn tỷ lệ cụ thể thì cần phải thí nghiệm thêm.
** Xút: tên thường gọi của natri hydroxide (công thức hóa học: NaOH)
Đã có xút, xà phòng của nàng không còn xa tầm tay.
Đương nhiên, tro bếp vạn năng cũng có thể làm được, chỉ là quá phiền toái.
Nàng phải dùng xà phòng để buôn bán, nếu dùng tro bếp thì không biết phải đốt bao nhiêu rơm rạ, quá gây chú ý, hơn nữa, nước kiềm được điều chế ra cũng sẽ có màu, e rằng sẽ khó coi.
"Tứ thúc cũng không cần quá chờ mong, chỉ là vài vật dụng thiết yếu dùng hàng ngày thôi. Đến lúc đó, ta sẽ cố gắng điều chế ra nhiều mùi hương khác nhau, giúp số lượng sản phẩm trong cửa hàng phong phú hơn một chút." Tống Anh nói.
Tống Mãn Sơn lại cười: "Vật dụng thiết yếu dùng hàng ngày? Vậy ta yên tâm rồi! Chỉ cần ngươi không chất đầy quả khô trong cửa hàng thì quá dễ nói!"
"Quả khô?" Tống Anh cau mày.
"Không phải sao? Cũng không biết Tam thẩm ngươi nghĩ như thế nào mà nhờ Tứ thẩm ngươi nhắn với ta rằng trong nhà ăn không hết thịt quả hạnh, có thể bày bán ở cửa hàng này của chúng ta hay không. Bà ta cảm thấy ngươi không dễ chọc nên không dám mở miệng, làm sao biết ta sẽ đồng ý hay không chứ? Bị ta bĩu môi đuổi về." Tống Mãn Sơn hừ một tiếng.
"Hôm trước Tam thẩm hái quá nhiều quả hạnh, thịt quả hạnh còn dư lại cũng không thể cho không được." Tống Anh cười, đã quen rồi.
Tam thẩm cho rằng nhà mình có cửa hàng, giúp đỡ bán ít thịt quả hạnh cũng không phải chuyện gì lớn.
Cho dù thịt quả hạnh không thể ăn được thì có thể bán được cân nào hay cân nấy, bà ta sẽ không nghĩ sâu hơn, càng không cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cửa hàng.
Nhưng nghĩ đến đây, Tống Anh cau mày: "Ta còn định để nương ta hợp tác với Tam thẩm bán vài món ăn."
"Nếu ngươi để Tam thẩm ngươi tự làm thì còn được, bà ta nhất định có thể khiến việc buôn bán của nhà mình phát triển, nhưng nếu làm cùng Nhị tẩu thì về lâu dài chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn. Ngươi là vãn bối nên không hiểu rõ bà ta, nhưng ta thì hiểu rất rõ. Tam tẩu ta keo kiệt tới cùng cực. Thắng ca nhi, Uy ca nhi và Võ ca nhi đều là nhi tử ruột của Tam tẩu đúng không? Ngươi có biết bọn nó mặc quần áo thế nào không?" Tống Mãn Sơn cười nhạo một tiếng, hỏi.
"Ta làm sao mà biết được?!" Tống Anh cạn lời.
Ba đường đệ đều là nam tử, sao nàng có thể biết nhiều như vậy chứ?
"Cũng phải nhỉ." Tống Mãn Sơn ngượng ngùng, "Hôm lão gia tử tổ chức tiệc mừng thọ, ta vô tình nhìn thấy trung y của Thắng ca nhi đã sờn rách hết rồi, chắp chắp vá vá chằng chịt hết miếng này đến miếng khác. Ta hỏi hắn sao không thay cái mới, hắn nói nương hắn không nỡ! Phải tích cóp tiền để thú thê cho bọn hắn!"
"Phi! Đúng là đồ phụ nhân không có tầm nhìn xa! Ba đại tiểu tử tốt đẹp lại bị bà ta nuôi thành ba đứa nhóc sợ hãi, rụt rè. Một bộ quần áo mới cũng không được mặc thì còn có thể tìm được tức phụ nhi tốt sao? Cho rằng những cô nương đó đều là đồ ngốc hết chắc? Cho dù cô nương đó có ngốc thì trưởng bối trong nhà cũng có thể nhìn ra người nhà này keo kiệt, bủn xỉn, cuộc sống không tốt, làm sao dám gả con cháu nhà bọn họ qua chứ!?" Tống Mãn Sơn cười nhạo một tiếng, vô cùng ghét bỏ tính cách của Tam tẩu hắn ta.
Tống Anh biết Tiêu thị keo kiệt, nhưng thật sự không ngờ lại keo kiệt tới mức như vậy.
Phải nói…
Nhà Tam thẩm rất khó khăn, phải nuôi đến bốn đứa con, nhưng lão gia tử cũng chia cho Tam phòng nhiều đất nhất, hoàn toàn không đến mức không có quần áo mới để mặc.
Tống Anh không thể không cân nhắc thêm một lần nữa.
Nếu chỉ là tiết kiệm để sống qua ngày thì nàng cảm thấy đây cũng là một ưu điểm lớn, lúc buôn bán sẽ không bị người khác hố.
Nhưng nếu ngay cả nhi tử mình mà cũng không nỡ chi tiền thì sẽ càng không nỡ chi tiền với nương nàng. Hơn nữa, nếu bán đồ cho người ta mà thiếu này thiếu kia...