Tống Anh im lặng trừng hắn ta một cái.
Nói cứ như hắn ta chưa bao giờ cá cược vậy.
Năm mười lăm, mười sáu tuổi, Tống Mãn Sơn đã từng vào sòng bạc. Nàng nhớ rõ trong trí nhớ của nguyên chủ còn có cảnh Tống Lão Căn giận dữ đòi đánh Tống Mãn Sơn một trận đấy.
Lão gia tử cái gì cũng có thể bỏ qua cho hắn ta, nhưng đánh bạc thì tuyệt đối không được, quá phá của.
Nàng cũng không biết có nên khen Tống Mãn Sơn hay không. Nói tới cá cược, hắn ta cá cược không ít, nhưng dường như thật sự không nghiện cờ bạc, thậm chí mấy năm trước hắn ta còn có nhiều đồ ăn vặt hơn người khác, còn có thể cho đám đàn em đi theo một ít. Vậy tiền mua đồ ăn vặt từ đâu ra? Hãm hại, lừa gạt, cá cược, chắc chắn không phải cách kiếm tiền chân chính.
Nhưng người này tuy xấu lại không xấu đến tận gốc rễ.
Thật ngạc nhiên bởi vì không có ai tìm tới nhà để tính sổ với Tống gia!
Làm chuyện xấu cũng là một nghệ thuật, Tống Anh không thể không bội phục.
"Người trong thành chưa thấy việc đời, hiếm khi nhìn thấy lừa, muốn cười cũng không thể cười ngay tại cổng lớn được. Nếu có người nghe thấy rồi tưởng nó đã thành tinh, đòi giết nó để lấy thịt nướng lên thì phải làm sao? Đến lúc đó thịt lừa cũng không đến lượt ta." Tống Anh cho người dắt Đại Bạch đi xuống.
Tai lừa rất dài nhưng lại nhiều lông, nàng cũng không biết Đại Bạch có nghe thấy hay không.
"Dù có đến lượt ta thì ta cũng không ăn, ta thích Đại Bạch nhất." Tống Anh lại lớn tiếng bồi thêm một câu.
"Nhị Nha, đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ? Ta thấy ngươi đã bị chuyện lúc trước dọa cho choáng váng rồi." Tống Mãn Sơn nói đến chuyện Hoắc Lâm bị bắt đi.
Tống Anh hừ một tiếng.
"Không phải lúc nãy người nói có chuyện muốn bàn bạc với ta sao?" Tống Anh hỏi.
"Đúng vậy!" Tống Mãn Sơn vỗ tay, suýt nữa thì quên mất, "Cửa hàng này của ta không thể chỉ bán mỗi dầu gội Thanh Ti được, ngươi thấy nên bán thêm cái gì thì tốt? Có điều, công thức điều chế không dễ tìm, ta cũng không có tiền mua, chúng ta mới đến đây, không thể tùy tiện tìm cửa hàng khác hợp tác được."
"Tứ thúc, chắc chắn ngươi đã có ý tưởng gì rồi đúng không?" Tống Anh hỏi.
"Ta quen biết vài người bán hàng rong, bọn họ có chỗ nhập hàng, chỉ là hơi xa và tốn chút công sức. Bây giờ chúng ta mới khai trương, cũng không sợ tốn chút công sức, chờ đến khi danh tiếng của dầu gội Thanh Ti của chúng ta vang xa là được." Tống Mãn Sơn nói thẳng, "Hôm nay ngươi tới rất đúng lúc, ta đang định hai ngày nữa sẽ làm thật lớn đây. Ngươi cũng biết hai ngày nữa là Tết Trung Nguyên, trong thành chắc chắn sẽ cực kỳ náo nhiệt. Đến lúc đó, ta mua chuộc vài người đi giới thiệu dầu gội Thanh Ti của nhà chúng ta, đảm bảo sau đó sẽ bán chạy."
"Giới thiệu sớm không tốt hơn sao?" Tống Anh ra vẻ ngây thơ hỏi.
"Ngươi còn trẻ nên không hiểu. Lúc ta vừa tới, những cửa hàng xung quanh đều vươn cổ ra nhìn, nếu lúc đó làm quá náo nhiệt sẽ khiến người ta khó chịu. Hơn nữa, đều cùng một ngành, bọn họ hoàn toàn có thể chèn ép chúng ta không ngóc đầu lên được. Ta nghỉ ngơi mấy ngày, bọn họ thấy lúc khai trương vắng vẻ thì trong lòng sẽ khinh thường ta, sau đó không để ý đến chúng ta nữa."
"Huống hồ, mới khai trương mà đã thuê người thì có vẻ rất giả tạo, khách hàng đều là người thông minh, sẽ không tin lắm đâu. Sau khi khai trương mấy ngày mới nghe nói thì người ta sẽ cho rằng có người đã mua về dùng thử, thấy hiệu quả nên mới giới thiệu." Tống Mãn Sơn nói thêm.
Tống Anh giơ ngón cái lên: "Vẫn là Tứ thúc ngươi lợi hại."
Tết Trung Nguyên là một dịp lễ lớn, đừng nói là trong thành, cho dù trong thôn cũng sẽ náo nhiệt một phen.
Có vô số hoạt động diễn ra như tế tổ, phổ độ chúng sinh, tế bái thổ địa, thả đèn sông, cúng tế vong hồn, đốt vàng mã... Lúc này, trong thành rất đông người qua lại, người thì ra sông thả đèn, người lại đi mua đồ.
"Tứ thúc cũng đừng nóng vội. Người cứ bán dầu gội Thanh Ti trước, lâu nhất là một tháng sau, ta sẽ có thêm thứ khác để bán. Đến lúc đó, chỉ sợ người đếm tiền không xuể thôi." Tống Anh nói.
Tống Mãn Sơn vừa nghe đã biết Nhị chất nữ này không phải đồ ngốc, nhưng nàng là tiểu cô nương dịu dàng, trầm tĩnh nên hắn ta cũng không nhiều lời, chỉ cong môi cười: "Nhị Nha, ngươi tiết lộ cho Tứ thúc một chút trước đi. Ngươi định làm gì thế?"