Tống Anh chép miệng, nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô nương áo tang, luôn cảm thấy đứa nhỏ này hơi ngốc.
"Đại Bạch, chúng ta có nên đi theo xem thử hay không đây?" Tống Anh hơi do dự.
Nàng cảm thấy bản thân mình có bệnh thật rồi.
Nếu người khác nhìn thấy yêu quái thì đã nhảy cao ba thước, lập tức bỏ chạy rồi, còn nàng thì sao? Không chỉ muốn đến gần mà còn nảy sinh suy nghĩ muốn bảo vệ bọn chúng!
Nàng là ai? Chỉ là một con người thấp cổ bé họng mà lại muốn bảo vệ yêu quái ư? Quả thực điên rồi.
Tống Anh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy tật xấu này của mình có lẽ là do không gian kia mà ra.
Những thứ trong không gian đều khá quỷ dị.
Ví dụ như linh thủy, tuy rằng có thể giúp thực vật sinh trưởng tốt hơn, có mùi vị tươi ngon hơn nhưng suy cho cùng thì số thực vật đó càng được yêu quái thích hơn, theo lời nhân sâm tinh nói thì còn có thể tạo ra thanh linh đài, sinh ra tâm trí...
Cái cây kia thì càng không cần phải nói, lúc trước còn hấp thụ yêu đan của cá nheo tinh.
Đầu óc Tống Anh hơi mông lung, cuối cùng nàng quyết định mặc kệ.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn nên thành thành thật thật đi tìm Tứ thúc nàng thì hơn. Hơn nữa, nàng vừa mới vào thành, phải tìm chỗ trọ lại. Nàng còn định tìm khách điếm tốt nhất, thuê gian phòng đắt nhất đấy. Dù sao cũng là vị Hoắc đại nhân kia mời khách, nàng cũng không thể quá khách khí được.
Hai ngày trước, Tứ thúc đã viết thư cho nàng, bên trong có viết rõ địa chỉ.
Sau khi hỏi thăm con phố đó ở đâu, Tống Anh dẫn Đại Bạch đến đó.
Suy cho cùng, huyện Lễ không thể nào sánh bằng thành Dung được. Trên đường đi, nàng đã nhìn thấy không ít xe ngựa sang trọng. Trước đây, con lừa của nàng cũng được xem là hiếm có trên đường phố huyện Lễ, thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò nhưng đến thành Dung, Đại Bạch lại có vẻ hơi xấu xí.
Cho dù là đường phố bình thường cũng có không ít xe ngựa đi qua, ngựa của người ta cao to, bộ lông trắng muốt, đây mới thật sự là uy phong khí phái.
"Đại Bạch, ngươi còn có thể cao lên nữa không? Nếu không cao bằng người ta cũng không cần buồn lòng, sau này ta tìm một con ngựa trắng xinh đẹp cho ngươi, sinh ra một con la cao to cũng được." Tống Anh vuốt lông Đại Bạch, an ủi nó.
"Xuy ——" Đại Bạch khịt mũi, cũng không biết có phải là tức giận hay không nữa.
Sau một lát đã đến nơi.
Tống Anh biết Tứ thúc nhà nàng làm việc rất nhanh nhẹn, nhưng bây giờ mới qua bao lâu chứ? Thế mà cửa hàng cũng đã rất ra hình ra dạng rồi.
Đặt tên cũng không tệ, gọi là Tiên Sắc Phường. Thật sự không thể tin nổi người thô lỗ như Tứ thúc nàng sẽ chọn cái tên tiên khí bay bổng như vậy, suýt nữa khiến nàng nổi hết da gà da vịt vì buồn nôn.
Bên trong Tiên Sắc Phường vẫn khá đơn giản, dù sao cũng chỉ mới có một mặt hàng duy nhất.
Tống Anh nhìn lướt qua, cảm thấy quá trống trải.
Quá ít sản phẩm, không thể thu hút được khách hàng.
"Tới rồi à?" Tống Mãn Sơn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nàng, "Ta đang định chờ ngươi tới sẽ bàn bạc với ngươi chút chuyện đấy."
"Chuyện gì? Có phải muốn bán mấy thứ khác ở đây không?" Tống Anh vẫy tay nhờ tiểu nhị bên trong dắt lừa của nàng vào hậu viện, "Trong giỏ có củ cải, làm phiền tiểu ca lấy cho nó ăn, dùng cỏ khô và nước bình thường là được rồi."
Tống Mãn Sơn cảm thấy Tống Anh kỳ lạ: "Lừa còn kén ăn nữa hả? Chỗ này cái gì cũng có thể mua, nhất định phải mang củ cải từ trong thôn đến đây sao?"
"Tứ thúc, ngươi không biết đâu, Đại Bạch nhà ta thích ăn cái này. Nếu ngươi cho nó ăn củ cải này, nó có thể cười cho ngươi nghe." Tống Anh cong môi.
"Cười?" Tống Mãn Sơn đi tới, cười nhạo: "Ngươi nghĩ ta ngốc sao? Chẳng phải chỉ là một con lừa thôi à, còn có thể bán rẻ tiếng cười chắc?"
"Vậy người thử xem? Ta cược 10 lượng bạc, đồng ý không?" Tống Anh nhướng mày.
Nhưng Tống Mãn Sơn không phải kẻ ngốc, Tống Anh đã thẳng thắn đề nghị cá cược như thế chứng tỏ con lừa này thật sự biết cười.
Lừa sao... tiếng kêu của chúng đều khá kỳ lạ.
"Ta đưa ngươi 10 văn tiền để mua một tiếng cười của nó, còn cá cược thì thôi đi, Tứ thúc ngươi không phải người thích đánh bạc." Tống Mãn Sơn tự tìm thể diện cho mình.