Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 291

Quả nhiên có ánh sáng màu vàng lấp lánh!

Tống Anh hít sâu một hơi rồi bình tĩnh lại.

Dù sao cũng đã gặp qua mấy con yêu quái, là người có kiến thức, sao có thể hoảng loạn kêu to gọi nhỏ chứ...

Nhưng Tống Anh không nhịn được mà giật giật mí mắt.

Cả hai tiểu cô nương đều là yêu quái ư? Tống Anh không dám chắc.

Người hoạt bát hơn, mặc áo tang màu xám chắc chắn là yêu quái, hơn nữa hẳn phải là một con yêu quái rất to, nếu không thì không thể nào khiến Đại Bạch nhà nàng không đi nổi được.

Còn tiểu cô nương kia...

Tiểu cô nương kia có làn da trắng nõn nhưng trên người hơi bẩn, nàng ta mặc váy lụa màu xanh ngọc, tuy rằng bị rách mấy chỗ nhưng chất vải có vẻ không tệ, ít nhất là tốt hơn loại vải mà Tiểu Thanh nhà nàng mặc.

Trong mắt nàng, mặc dù Tiểu Thanh đã thấy việc đời, nhưng là một yêu quái, hắn cũng nghèo.

Những yêu quái này đều khá ngây thơ, không giống nàng suốt ngày luồn cúi để kiếm tiền, ví dụ như nhân sâm tinh, đối với nó mà nói thì linh chi chẳng có gì khác củ cải trắng, có thể mang đi tặng người khác nhưng chưa từng có suy nghĩ cầm đi bán để lấy tiền.

Thế nên Tống Anh thật sự rất tò mò, nếu tiểu cô nương này cũng là yêu quái thì là loại yêu quái gì? Kiếm tiền bằng cách nào mà có thể mua được quần áo tốt như vậy?

"Ngươi yên tâm, chúng ta ngồi xe lừa này, không bao lâu nữa là đến thành rồi. Ngươi đưa ta đi gặp đại phu, sau đó ta đưa ngươi về nhà, rất tốt đúng không?" Tiểu cô nương áo tang mở miệng.

Cô nương áo xanh gật đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Đa tạ muội muội."

"Không cần khách khí, cho dù là ai gặp loại chuyện này cũng đều sẽ giúp đỡ một phen, huống chi..." Tiểu cô nương áo tang hạ thấp giọng rồi nói tiếp: "Ngươi sẽ không nhiều lời về chuyện của ta, đúng không?"

Cô nương áo xanh hoảng hốt: "Không đâu, ta sẽ không nói gì hết!"

"Ta tin tưởng ngươi. Ngươi xinh đẹp như vậy, vừa nhìn đã biết là người lương thiện rồi." Cô nương áo tang nói tiếp.

Tống Anh ngồi đằng trước khẽ hừ một tiếng.

Ở đâu ra yêu quái ngốc nghếch, thiếu kiến thức như vậy thế?

Ai xinh đẹp thì là người lương thiện á?

Nhưng nghe bọn họ nói chuyện với nhau, trong lòng Tống Anh cũng đoán được tiểu cô nương áo xanh là con người, hơn nữa còn không quen biết gì yêu quái này, còn việc nàng ấy có biết người bên cạnh là yêu quái hay không thì…  

Tống Anh không chắc lắm, nhưng nàng cảm thấy có lẽ nàng ấy đã biết rồi.

"Đại thẩm tử, ngươi đừng vứt chuỗi hạt sừng trâu này đi, đó là thứ tốt, thật sự có thể trừ tà đấy." Tiểu cô nương áo tang duỗi cổ ra nói với Tống Anh.

Tống Anh nheo mắt đáp: "Được."

Trong đầu nàng lại bắt đầu miên man suy nghĩ.

Đời này, cho dù nàng không nhìn vào lòng bàn tay thì lúc nhìn thấy yêu quái cũng sẽ có linh cảm đặc biệt trong lòng...

Vậy đời trước thì sao? Nàng không có năng lực này, có khi nào lúc ấy cũng từng gặp qua không ít yêu quái mà không nhận ra được hay không?

Nghĩ như vậy, Tống Anh có hơi trông gà hoá cuốc.

Thời còn đi học, nàng từng gặp người chạy bộ, nhảy xa vô cùng xuất sắc, nói không chừng... là cùng giống loài với Thanh Liên nhà nàng. Phải rồi, nàng còn từng gặp người có mùi cơ thể cực kỳ nồng, rất có thể người nọ là do chồn biến thành. Còn nữa, nam sinh râu ria xồm xoàm đó cũng có khả năng là một con gấu.

Tống Anh thở dài.

Nếu chuyện này xảy ra ở kiếp trước, nói không chừng nàng phải đi gặp bác sĩ tâm lý, tiện thể đến bệnh viện tâm thần chữa bệnh mấy năm mất.

Bởi vì cách thành Dung không quá xa, chưa đến hai canh giờ, ba người một lừa đã tới nơi.

Tống Anh lần đầu tiên tới thành Dung, cảm giác đầu tiên đập vào mắt chính là nơi này thật hoành tráng.

Tường thành ở đây vừa cao vừa dày hơn tường thành ở huyện Lễ, ngẩng đầu lên nhìn binh lính thủ thành trên tường thành cũng cảm thấy uy nghiêm, đáng sợ hơn, ngay cả phố xá cũng rộng rãi, sạch sẽ hơn một chút, người cũng đông đúc hơn.

Hai tiểu cô nương xuống xe, tiểu cô nương áo tang nói một câu "Tạm biệt thẩm tử", còn tiểu cô nương kia gần như đi thẳng, không quay đầu lại, cứ như sợ người khác nhìn thấy nàng ấy ngồi xe lừa vậy. 

Bình Luận (0)
Comment