Ngày hôm sau, Tống Anh cầm lộ dẫn, đánh xe lừa của nàng đến thành Dung.
Hoắc Lâm phải đi học nên đành nhờ nương nàng chăm sóc giúp, có ăn có uống, thằng nhóc đó không hề nhớ nàng.
Lần này nàng đến thành Dung, ngoài mặt là vì chuyện bán dầu gội Thanh Ti nhưng trên thực tế là vì lời mời của Hoắc đại nhân.
Hoắc đại nhân đó có tật xấu.
Người nọ trông rõ ràng là người không tin tà ma, bây giờ lại muốn nàng đến tham gia pháp hội ở chùa, cả người không được tự nhiên. Trong khoảng thời gian này, Tống Anh cũng có suy nghĩ, thậm chí còn cảm thấy vị đại nhân này bị nàng từ chối quá dứt khoát nên... muốn tìm cách xả giận.
Nam nhân đều quá trọng thể diện.
Vốn là một vị quan lương thiện, bây giờ lại trở thành người lòng dạ hẹp hòi.
Nếu Hoắc đại nhân này âm thầm làm khó nàng, vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, có thể nàng phải tìm cách gi.ết ch.ết đối phương.
Tống Anh không tìm người khác đi cùng bởi vì nàng muốn ngắm nhìn phong thổ của nơi này, nếu có người khác ở đây thì không được thoải mái.
Nàng mặc quần áo làm từ vải bố, trên đầu đội mũ có rèm màu đen, lái xe lừa Đại Bạch, trông... rất không giống một cô nương trẻ tuổi.
Nếu không phải sống lưng thẳng tắp, e rằng sẽ bị người khác lầm tưởng thành một ông cụ.
"Vị… thẩm tử này, có, có thể cho bọn ta đi nhờ một đoạn không?" Đang nghĩ ngợi thì bị người ta chặn lại giữa đường.
Tống Anh nhìn sang, trong lòng nảy sinh cảm giác quái dị.
Người đến là hai tiểu cô nương, người vừa nói chuyện có sắc mặt hơi đen nhưng vẫn xem như thanh tú, quan trọng nhất chính là trong lòng nàng sinh ra cảm giác quái dị nhưng lại không nghĩ ra được là chỗ nào không đúng…
Tống Anh gật đầu: "Đưa đến thành Dung sao? Mỗi người 10 văn tiền."
Chỉ có đồ ngu mới thấy có tiền mà không kiếm, xe của nàng không chở miễn phí.
Hai người kia khó xử nhìn nhau, sau đó lề mà lề mề lấy trong ngực ra một chuỗi hạt: "Không có tiền. Ngài xem có thể dùng cái này để thay cho tiền không?"
Tống Anh mím môi.
Đây là thứ gì vậy...
Thứ cho mắt nàng vụng về, nàng thật sự không nhìn ra được, trông không phải vàng cũng không phải ngọc, chẳng lẽ làm từ gỗ sao?
"Đây là chuỗi hạt làm từ sừng trâu, có thể trừ tà." Đối phương chớp mắt, "Bọn ta vốn dĩ không cần đi xe, chỉ là vận khí không tốt, không cẩn thận bị té ngã, chân đã bị thương nên muốn vào thành tìm đại phu..."
Đối phương vậy mà lại tùy tiện nhấc váy lên.
Tống Anh nhìn qua, lông mày giật giật, trong lòng vô cùng chấn động.
Rốt cuộc hai người này từ đâu chui ra vậy?
Một người cực kỳ lấm lem thì không nói, còn người kia... nửa chân gần như đều dính máu, trông cực kỳ đáng sợ.
"Lên xe đi, không cần chuỗi hạt sừng trâu nữa." Tống Anh nói.
"Vậy không được." Đối phương lập tức nhét thẳng chuỗi hạt vào tay Tống Anh rồi nhảy lên xe.
Không sai, nữ tử bị thương kia thật sự nhảy lên. Ngay lập tức, Tống Anh cảm thấy xe lừa của mình lắc lư như sắp sập. Sau đó, cô nương đứng đằng sau mới ngập ngừng trèo lên, ánh mắt dường như hơi ghét bỏ xe lừa của nàng thì phải?
Tống Anh xoa mi tâm: "Đại Bạch, chúng ta đi thôi."
Đại Bạch nhấc chân lên bước đi.
Thế nhưng sau đó, Đại Bạch lại bất động.
"Đại Bạch?" Tống Anh nhíu mày, "Nặng quá sao?"
Không phải chứ, chỉ có ba tiểu cô nương thôi mà. Hơn nữa, vết thương lúc trước của Đại Bạch cũng đã khỏi lâu rồi...
Tiểu cô nương hơi hoạt bát kia trông có vẻ ngượng ngùng: "Ta chuẩn bị một chút, có lẽ đã dọa sợ con lừa rồi..."
Tiểu cô nương kia nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó... Đại Bạch quả thực đã bước đi được.
Tống Anh cau mày.
Nàng...
Không xui xẻo như vậy chứ.
Không thể nào là yêu quái được, đã nói là có rất ít yêu quái rồi mà, hơn nữa, yêu quái nhà ai lại ngu ngốc đến mức chạy ra ngoài giữa ban ngày ban mặt? Còn muốn đến thành Dung tìm đại phu nữa? Yêu quái tìm đại phu, nàng thật sự là lần đầu tiên nghe nói.
Nhưng...
Hai người này có chỗ kỳ lạ.
Suy nghĩ này vừa lóe lên, nàng hơi cúi đầu, nhìn lướt qua lòng bàn tay của mình…