Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 289

Gia vị dùng để nấu cháo thịt không hề đơn giản, cần phải sử dụng rất nhiều loại.

May mà ở thế giới này cũng có mấy loại gia vị ngoại lai như hồ tiêu, chờ nương nàng mua đủ gia vị về thì nàng có thể điều phối ra công thức, mỗi lần nấu cháo nêm vào một ít là được.

Ngoài cháo thịt thì còn có mấy món rau xào khác, sau này cứ đến chiều là cửa hàng có thể chuyển sang mô hình bán thức ăn nhanh.

Rau củ cũng không cần quá phong phú, thế giới này chỉ không có bắp thôi, còn có các giống khoai lang, khoai tây… đều có đủ hết.

Chỉ là những thứ này không được yêu thích như gạo và lúa mì, chỉ có nhà nghèo mới ăn, nhất là vào những năm gặp thiên tai, người nghèo chỉ có thể dựa vào thứ này để sống sót. Trong tiềm thức của mọi người, thứ này không có gì đặc biệt.

Khoai lang và khoai tây đều thường được luộc chín, hiếm có người mang đi xào vì sợ tốn mỡ.

Nhưng Tống Anh có thể làm ra không ít món từ khoai tây.

Chỉ riêng món khoai tây thái sợi xào e rằng đã có thể chinh phục được không ít người, huống chi còn có khoai tây xào thịt bằm, khoai tây chiên rắc gia vị, khoai tây xào tỏi, khoai tây cay, khoai tây luộc, đủ mọi kiểu để lựa chọn.

Ngoài ra, bây giờ đang là giữa mùa hạ, nên có vài món lạnh.

Kiếp trước nàng từng ăn thử món đậu hủ phỉ thúy, dùng lá cách và tro bếp để làm, chi phí thấp, lại giống như đậu hủ bình thường, có thể xào hoặc làm nộm, màu sắc cũng đẹp, có thể dùng làm món ăn đặc trưng.

Chỉ nói thôi đã cảm thấy mát lạnh...

Có điều, món này cần dùng bột mì, thứ này hơi đắt, người nghèo bình thường còn không dám làm bánh bao từ bột mì, thế nên... chỉ có thể bán với số lượng có hạn và giá cao.

Nguyễn thị có biết chữ nhưng không nhớ được nhiều mặt chữ lắm, toàn bộ đều nhờ Tống Tuân và nguyên chủ dạy cho, thế nên bây giờ phải nhớ nhiều thứ như vậy có hơi khó khăn.

"Ngày mai một mình con tới thành Dung sao? Xa như vậy... Tứ thúc con cũng thật là, đáng lý phải tới đón con qua đó mới đúng chứ. Hay là... để cha con đưa con đi?" Nguyễn thị hơi lo lắng.  

"Nương, con đi cùng người của Hoa chưởng quầy trên trấn, sẽ không có gì nguy hiểm đâu." Tống Anh vội vàng nói.

Nói cách khác chính là từ chối.

Đúng là hơi xa nhưng vẫn chưa tới mức cần có cha nàng đi cùng.

Nguyễn thị biết chuyện Tống Mãn Sơn đến thành Dung mở cửa hàng, trong lòng đầy nghi ngờ về Tống Mãn Sơn: "Tứ thúc con... thật sự có thể tin tưởng được sao? Trước đây lúc ở nhà, hắn ta cả ngày không làm chính sự. Nếu không phải a gia con có nhiều bạc thì làm sao mua được chức áp quan cho hắn ta chứ? Bây giờ làm áp quan chưa tới hai năm lại nghỉ việc, lãng phí số bạc đó..."

"Tứ thúc làm vậy cũng là giúp con mà. Chuyện khác không nói nhưng Tứ thúc rất nghĩa khí, hố ai cũng không thể nào hố chất nữ nhà mình được. Tứ thúc con rất trọng thể diện mà." Tống Anh cười nói.

"Đúng là trong thôn không có tức phụ nhi nào được như người nhà lão Tứ, ăn mặc, trang điểm như một đóa hoa, còn xinh đẹp hơn cả tiểu cô nương không ra khỏi cửa." Nguyễn thị cũng có chút hâm mộ.

Lão Tứ biết thương tức phụ nhi.

Là nữ nhân, có ai không muốn được yêu thương chứ?

Nhưng nam nhân nhà bà cũng không kém, tuy không linh hoạt như lão Tứ nhưng biết giữ khuôn phép, cũng không bạc đãi bà.

Nếu gặp phải loại nam nhân vũ phu thì mới là không còn chỗ khóc!

"Dù vậy cũng nên dời chuyện này lại chứ... Sắp tới Tết Trung Nguyên* rồi, không nên đi lung tung mới phải..." Nguyễn thị lo lắng nhưng cũng không ngăn cản khuê nữ.

* Tết Trung Nguyên: ngày 15/7 Âm lịch, ngày địa ngục mở cửa, tất cả ma quỷ sẽ rời khỏi địa ngục

Bà biết khuê nữ là người có chính kiến, bà cũng chỉ nói mấy câu rồi thôi, sẽ không quản nhiều.

Dùng lời của bà chính là, khuê nữ này của bà đã phải chịu muôn vàn đau khổ, sau này muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải ngại ai cả!

Muốn đến thành Dung phải đi hơn trăm dặm, xem như đi xa nhà, không giống đi đến huyện Lễ nên Tống Anh còn phải đến chỗ lý chính làm thủ tục.

Sau khi làm xong thủ tục, trong tay Tống Anh có thêm tờ lộ dẫn*, bên trên viết rõ thân phận của nàng, thậm chí còn viết cả việc nàng xuất phát từ đâu, muốn đi đâu, đi để làm gì, khi thuê trọ hoặc lúc gặp quan lại kiểm tra sẽ lấy ra…

*Lộ dẫn: Giấy phép thông hành hay giấy phép đi đường

Người xưa là động vật sống tập trung, không nói tiếng nào mà rời khỏi quê quán sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, chính là trở thành lưu dân, không có hộ khẩu.

Thế nên Tống Anh mới phải chú trọng thanh danh và các mối quan hệ của nàng ở thôn Hạnh Hoa như vậy, dù sao thì...

Không có lý do chính đáng thì gần như không thể chuyển đi, nếu bất hòa với người trong thôn thì sống trong thôn cực kỳ khó khăn. 

Bình Luận (0)
Comment