Nguyễn thị nghe xong thì sửng sốt.
Bà cũng không phải người hoàn toàn đơn thuần, đương nhiên biết Tiêu thị là loại người gì.
"Nói như vậy... Đại bá nương của con còn đáng tin hơn một chút." Nguyễn thị cảm thán.
"Nhưng người dám để Đại bá nương làm việc với mình sao? Người và Đại bá nương cùng buôn bán, đến lúc đó, người sẽ trở thành tiểu nha hoàn dưới trướng Đại bá nương." Tống Anh cười một tiếng.
"Còn không phải sao. Bà ta quá đáng sợ, mới nói mấy câu đã bắt đầu ồn ào rồi, vậy thì không được." Nguyễn thị lắc đầu.
Trưởng tẩu như mẫu, tẩu tử la mắng, phải khách khí với người ta.
Không giống nhà lão Tam, dù gì cũng phải tôn trọng bà mấy phần.
"Tam thẩm con nhiều tâm tư, nhưng Tam thúc con không tệ, cho dù bà ta muốn làm một mình thì Tam thúc con chắc chắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa... nhà bọn họ có ba tiểu tử, một cô nương, hết đứa này đến đứa khác đều phải tiêu tiền, làm gì có tiền vốn để làm một mình? Bây giờ còn chưa mở cửa hàng, chuyện làm ăn thế nào cũng không dám nói trước, con thấy... phát cho Tam thẩm tiền công cố định là được rồi, nếu sau này buôn bán được mà Tam thẩm con lại làm tốt thì mới nhắc tới chuyện chia hoa hồng cho bà ta, trước mắt không thể nói hết mọi điều tốt xấu một lượt được." Nguyễn thị sau khi cân nhắc một hồi mới lên tiếng.
Lần này, đến lượt Tống Anh ngạc nhiên.
Hóa ra nương nàng cũng không phải người ngốc nghếch sao!
Ban đầu phát tiền công, sau này có thể khen thưởng bằng cách chia hoa hồng giống một số ông chủ chia cổ phần cho nhân viên ở kiếp trước, treo một củ cà rốt trước mặt con ngựa, nhìn thấy được chỗ tốt rồi mới có thể chạy nhanh!
Nếu nước mắt của nương nàng quý giá hơn một chút, không dễ rơi ra như vậy thì nàng cảm thấy bà tự làm một mình là tốt nhất.
Tống Anh mỉm cười đồng ý, sau đó bắt đầu thảo luận với Nguyễn thị về một số món ăn mà mình nghĩ đến.
"Ở bến tàu có nhiều thợ nên quan trọng nhất là đồ ăn phải chắc bụng. Sáng sớm bán bánh bao, bánh nướng là chính, thêm chút dưa muối bắt miệng, cháo cũng không cần nấu gì phức tạp, làm hai vị mặn, ngọt, cháo ngọt thì dùng ngũ cốc để nấu, nêm thêm chút đường là được, còn cháo mặn... chiều tối đi mua mấy khúc xương lớn hoặc gà về hầm lấy nước ngọt, sáng sớm thêm chút mạch nhân* và bột mì, cũng không cần nhiều đâu, rồi thêm chút gia vị..."
* Mạch nhân: phần hạt lõi của lúa mì thu được sau khi ngâm lúa mì vào nước và dùng máy xay xát hoặc cối xay để tách vỏ trấu
"Canh thịt? Vậy chẳng phải sẽ tốn rất nhiều tiền sao?" Nguyễn thị cau mày.
Bà cũng từng đến bến tàu, bên đó cũng có mấy hàng quán, nước canh mà bọn họ bán thật sự chỉ là nước canh suông, sao có thể thêm thịt, thêm bột mì vào được?
"Nương, xương heo rẻ hơn thịt heo một chút nhưng phải hầm nhiều mới được, có tí mùi thịt mới có thể hấp dẫn người ta. Những người làm việc ở đó đều là đại nam nhân, có ai ngửi thấy mùi thịt mà không muốn ăn chứ? Còn về mạch nhân và bột mì cũng không cần nhiều lắm đâu, người có thể cho thêm chút tàu hủ ky hoặc nấm mà người trong thôn chúng ta hái cũng được..."
"Cho dù thật sự dùng thịt gà thì vẫn có lời." Tống Anh lại bồi thêm một câu.
Một con gà có giá khoảng 8 đến 15 văn, chủ yếu phụ thuộc vào trọng lượng của nó. Mạch nhân không cần dùng nhiều, mỗi lần cho vào một thăng* cũng đủ rồi, khoảng chừng 30 văn. Bột mì càng dùng ít hơn, chủ yếu thêm vào để làm sệt, dùng chưa đến 10 văn.
* 1 thăng = 100g
Còn lại là tàu hủ ky, muối, nấm và gia vị.
Tàu hủ ky không đắt, 5 văn là đủ. Nấm là nguyên liệu phụ, không thể cho nhiều, cho vào một chút là được rồi. Cộng cả hai khoản này cùng với gia vị thì chỉ khoảng 30 văn.
Như thế, chi phí nấu một nồi cháo mặn khoảng 70 văn, không thể nào nhiều hơn được.
Nếu buôn bán thì chắc chắn phải dùng loại nồi to, một nồi có thể nấu được ít nhất gần 200 chén, dù sao thì loại chén mà người bình thường dùng không phải loại sâu lòng, dù bán mỗi chén 1 văn tiền thì vẫn lời chứ không lỗ, huống chi bán 2 văn vẫn có thể có người mua.
Đương nhiên, vẫn chưa tính tiền thuê cửa hàng và nhân công.
Nhưng những khoản này có thể chia đều cho các món khác nữa.
Tống Anh nói rõ tính toán của mình với nương nàng rồi nói: "Người nhớ ghi hết lại, ngày mai đi mua gia vị và nguyên liệu về để mấy ngày sau nấu thử xem mùi vị thế nào. Đến khi con về sẽ cùng người đi xem cửa hàng, dùng 100 lượng lúc trước con bán bánh ú kiếm được chia cho ca ca để thuê cửa hàng. Nếu người thật lòng thương con thì kiếm nhiều một chút, sau này trợ cấp cho con có được không?"