Tống Anh cảm thấy cha nàng suốt ngày phải đi khuân vác thì quá vất vả.
Thế nhưng, hai phu thê này quá cố chấp, đưa bạc cũng không nỡ tiêu, lúc trước bán bánh ú, còn bây giờ hái sơn hạnh thì hai người bọn họ đều chỉ kiếm được một ít.
Lão gia tử thật sự đã thực hiện được mục tiêu giáo dục của ông.
Làm lão Đại phải mạnh mẽ, lão Nhị, lão Tam phải thành thật, lão Tứ nhỏ nhất nên mới yêu cầu thấp hơn một chút.
Cha nàng và Tam thúc thật sự đã trưởng thành đúng theo yêu cầu của lão gia tử, người nào người nấy đều chỉ biết cắm đầu làm việc, một chút tâm tư linh hoạt cũng không có.
Nguyễn thị hơi do dự, hiển nhiên cũng lo lắng sau này Tống Tuân không cưới được tức phụ nhi.
Nhị phòng bọn họ chỉ được chia hai gian phòng, nếu thật sự cưới tức phụ nhi vào cửa, e rằng con cũng không dám sinh!
"Nhưng mà ta... thực sự không am hiểu mấy chuyện này, bảo ta ở nhà dệt vải còn được..." Nguyễn thị rất dè dặt.
Tống Anh thở dài: "Không ai vừa sinh ra đã am hiểu một công việc nào đó, tất cả mọi người đều phải học. Con đã chuẩn bị cho người mấy công thức nấu ăn đơn giản, cũng đâu phải bắt người mở tửu lâu lớn đâu, sáng sớm bán bánh bao và cháo, buổi chiều xào mấy món đơn giản cùng cơm và bánh bao là được, không thể nào khó hơn mấy món người nấu ở nhà."
"Nếu người vẫn cảm thấy mình không làm được..." Tống Anh xoa mi tâm, "Vậy thì người nói Đại bá nương hoặc Tam thẩm thẩm làm cùng."
"Tìm bọn họ ư?" Nguyễn thị rụt cổ, cảm thấy bản thân là lão thọ tinh chê mình sống lâu nên tự thắt cổ*.
*Ám chỉ câu chuyện lão thọ tinh đã thắt cổ tự tử vì cho rằng tuổi thọ của mình quá dài, ý nói rằng việc này quá khó khăn giống như tự tìm đường chết
Nhưng nói thật thì nếu không tìm bọn họ, bà ấy còn có thể tìm ai đây?
Trong thôn đúng là có người tốt nhưng lại khác dòng họ, không thể so với người trong nhà không cần phải khách sáo, có gì đều có thể nói thẳng ra.
"Đại bá nương con... tâm cao khí ngạo, ta cũng không hầu hạ nổi. Tam thẩm con... lại rất keo kiệt..." Nguyễn thị suy nghĩ một chút rồi nói.
Nếu để Tiêu thị đi buôn bán chắc chắn sẽ không bao giờ lỗ một đồng nào!
Keo kiệt đến đáng sợ, trong nhà có bao nhiêu miếng vải vụn hay cây châm, bà ta đều có thể nhớ rõ!
"Người có thể nhờ Tam thẩm bán đồ, thu tiền ở đằng trước. Tuy nhiên, nếu người tự làm thì không cần lo lắng chuyện phân chia tiền lời. Còn nếu làm việc cùng Tam thẩm, với tính cách xem tiền như mạng sống của Tam thẩm, nếu không phải làm giúp thì chính là hợp tác, thế thì bà ta đương nhiên sẽ ép người làm việc bận rộn suốt cả ngày đến tận đêm khuya..." Tống Anh phân tích rõ lợi và hại cho bà hiểu.
Tiêu thị lúc nào cũng dễ nói chuyện, chỉ ngoại trừ lúc nói tới tiền, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Đều do cái nghèo mà ra.
Nương nàng cũng có thể tự mời người đến giúp, nhưng làm lão bản nương, lúc trong tiệm phát sinh xung đột, chắc chắn bà phải ra mặt giải quyết, thế nhưng thể chất thích khóc của nương nàng...
Quả thực không hợp với việc giao thiệp với người khác.
Bất kể là Đại Diêu thị hay Tiêu thị đều sẽ làm tốt hơn nương nàng rất nhiều.
Còn về Tiểu Diêu thị...
Tứ thẩm là người yêu cái đẹp, Tứ thúc lại là đại nam nhân, tuyệt đối sẽ không để nữ nhân nhà mình chạy ra ngoài kiếm tiền, làm vậy chẳng khác nào đánh vào thể diện của Tứ thúc nàng.
Hơn nữa, Khang ca nhi của nhà Tứ thúc còn quá nhỏ, chỉ mới ba tuổi, thật sự không tiện.
"Vậy ta nên phân chia tiền lời với Tam thẩm con thế nào đây?" Nguyễn thị hỏi tiếp.
"Nếu hai người cùng bán thức ăn thì không thể nào không cho Tam thẩm vào bếp được, thế nên Tam thẩm cũng phải biết mấy công thức con đưa. Nhưng dù sao thì cửa hàng này cũng do tự chúng ta mở, người phải nói rõ lợi và hại với Tam thẩm, nói với bà ta rằng nếu không chọn bà ta, đổi thành người khác thì chúng ta vẫn có thể mở cửa hàng. Vì vậy, hoặc là chia cho Tam thẩm mức hoa hồng tương đối thấp, hoặc là mỗi tháng cho bà ta chút tiền công cố định để bà ta tự tuyển người, đương nhiên phải ký khế ước, nếu đã hợp tác rồi thì sau này không thể làm một mình, trừ phi được chúng ta đồng ý." Tống Anh nói.
Vấn đề lớn nhất của Tiêu thị chính là bà ta có thể vì tiền mà đá nương nàng đi sau khi mở cửa hàng.