Tống lý chính lại tìm mấy người thành thật, đáng tin mang số hạnh nhân mà các hộ đã sao đi cân rồi đưa lên trấn bán.
Tránh việc tất cả mọi người tụ tập thành một đám đông đi cùng nhau dọa người khác sợ.
Việc hái quả hạnh cũng không kéo dài.
Ngọn núi dù lớn đến đâu cũng không ngăn được con người cần mẫn lao động, không ít người thậm chí còn không ngủ vì sợ bị người khác kiếm được nhiều tiền hơn.
Tỷ như Tam phòng có sáu người, một ngày hái được tận bảy, tám trăm cân quả hạnh, chất đầy trong sân khiến ba nhà khác sợ tới mức không dám hé răng...
Tống Anh không khỏi bội phục sức lao động gần như điên cuồng của Tam thẩm và Tam thúc.
Hái nhiều quả hạnh như vậy đương nhiên khiến Tam phòng không có thời gian để thở.
Nhưng Tiêu thị bất chấp điều này, bởi vì không có nhiều cơ hội kiếm tiền nên nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này. Mấy đứa con trong nhà, kể cả Tam Nha mới tám tuổi, ngủ cũng không được ngủ, đều bị bắt lên núi hái quả hạnh...
Tất nhiên, thành quả rất đáng mừng.
Cứ như thế khoảng chừng mười ngày, gần như tất cả cây hạnh trên núi đều trụi lủi.
May mà lý chính có nói phải chừa lại một ít cho chim thú trong núi ăn nên trên mỗi cây còn sót lại một số quả màu vàng, nếu không e rằng một quả cũng không còn!
Tống Anh tính toán, trong khoảng thời gian này, Tam phòng kiếm được ít nhất gần 3 lượng bạc.
Các hộ trong thôn có kiếm ít cũng phải được 1 lượng bạc.
Phải biết rằng, số tiền này gần như từ trên trời rơi xuống, dù sao bây giờ cũng không phải vụ mùa, thời tiết thì nắng nóng, đi làm việc ở chỗ khác nào có thoải mái như trong rừng chứ?
Mấy ngày nay, Tống Anh cũng mệt mỏi đến độ eo mỏi lưng đau.
Phải nấu dầu gội Thanh Ti, còn phải xử lý số quả hạnh mà thôn dân đưa đến.
Tống Anh sao được 20 cân hạnh khô, phần còn dư thì dùng để làm mứt quả.
Thịt quả hạnh sau khi ngâm không còn vị chua nữa nhưng cũng không được ngọt nên Tống Anh thêm vào đó một số nguyên liệu, thậm chí nàng còn nhờ người trên trấn mua giúp một ít cam thảo và mật ong để trộn cùng thịt quả hạnh rồi hầm lên. Hôm nay trời nắng to, nàng mang số quả hạnh đã hầm đi phơi khô để nó rút bớt nước, ăn vào cũng khá bắt miệng.
Chỉ là quả hạnh khô không dễ bán nên Tống Anh không dám làm nhiều.
Phần lớn hạnh khô bán trên trấn đều dùng loại hạnh ngọt được gieo trồng riêng nên có hương vị tự nhiên, không giống hạnh khô của nàng thơm mùi cam thảo và mật ong là chính, nhưng hương vị của quả hạnh lại không có gì đặc biệt.
Nhưng nếu mang đi muối lại có nhiều cách dùng hơn.
Có thể nấu với xương sườn hoặc pha trà hạnh lạnh, hay thêm hai muỗng vào món ăn để tăng thêm mấy phần hương vị dân dã độc đáo.
Còn những nhà khác đa phần chỉ phơi khô thịt quả hạnh rồi cất đi, cho trẻ con làm đồ ăn vặt.
Tống Anh tặng Nguyễn thị hai bình mứt quả, thấy dáng vẻ Nguyễn thị vui mừng sau khi đếm tiền thì khóe miệng cũng không khỏi cong lên.
"Nương, con còn một cách kiếm tiền khác, người có muốn làm không?" Tống Anh hỏi.
Nguyễn thị đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, nói: "Nha đầu con không cần phải cái gì cũng nghĩ cho nương. Bây giờ nương đã kiếm đủ tiền để tiêu rồi, con tự làm mà dùng!"
"Chỉ là làm chút thức ăn thôi. Người cũng biết con là người lười biếng, mỗi ngày nấu một ít đồ ăn cho mấy đứa Lâm ca nhi còn được chứ bảo con làm thức ăn để bán thì quá mệt mỏi." Tống Anh nói tiếp, "Hay là nương cứ thử xem? Người khéo tay, đến lúc đó con sẽ thuê một cửa hàng ngay trước bến tàu cho người, người và cha cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."
"Vậy càng không được. Nếu ta cũng đến bến tàu thì con phải làm sao hả? Chẳng phải sẽ không thể thường xuyên gặp con và Lâm ca nhi sao? Ta không yên tâm." Nguyễn thị lập tức từ chối.
Tống Anh bất đắc dĩ: "Nương, trong nhà còn có a gia mà. Hơn nữa, bây giờ nhà nhà trong thôn đều nợ ân tình của con, ai dám làm gì con chứ? Chưa hết, con đưa tiền thì người lại không thích tiêu, nếu người và cha không nghĩ cách kiếm chút tiền, sau này đến khi ca ca con thú thê thì phải làm sao đây? Cũng phải có một chỗ ở đúng không? Ngày mai con sẽ đến thành Dung tìm Tứ thúc, người ở nhà cứ suy nghĩ thật kỹ. Con sẽ đưa mấy công thức nấu ăn cho người trước, nương nhớ xem thử đấy."