Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 285

Lúc đối diện với chưởng quầy của hiệu thuốc, trong lòng nhi tử của Tống lý chính vô cùng thấp thỏm và bất an.

"Số hạnh nhân sao vàng này được làm rất tốt nên bọn ta sẽ mua lại với giá 5 văn một cân. Ở đây có tổng cộng 18 cân, ngài đếm lại xem đã đủ 90 văn chưa?" Chưởng quầy của hiệu thuốc rất dứt khoát.

"Cái này... 90 văn ư? Vậy... nếu có bao nhiêu hạnh nhân, chỗ các ngươi cũng mua lại hết sao?" Nhi tử của Tống lý chính vội vàng hỏi.

"Mua chứ, nếu bọn ta không dùng hết thì có thể đưa đến thành Dung. Nhưng mà hạnh nhân đắng này tuyệt đối không được sao với lửa lớn. Ta thấy hạnh nhân của ngài có màu sắc vừa phải, kích cỡ các hạt đều nhau, cũng không bị côn trùng gặm cắn, chính là loại tốt nhất." Đối phương nói.

Nhi tử của Tống lý chính vừa nghe thấy vậy thì lập tức giật mình.

Giá mua 5 văn một cân, một cân hạnh nhân đắng đã sao có bốn, năm chục hạt!

Thôn Hạnh Hoa bọn họ nằm dưới chân núi Hạnh, ở đó có bao nhiêu sơn hạnh chứ? Hắn cũng chưa bao giờ đếm thử!

Hắn mang tâm trạng kích động quay về báo lại mọi chuyện với lý chính, lý chính nghe xong cũng vô cùng phấn khởi, gọi chủ gia đình của tất cả các hộ tới, phân chia mọi người đi hái quả hạnh.  

"Trong núi nhiều quả hạnh, mọi người chú ý chút, cho dù tham tiền cũng chớ có đi sâu vào trong núi. Hơn nữa, hạnh nhân đắng này có độc, nếu không ốm, không đau, không có đơn thuốc của thầy lang thì không được ăn bậy! Việc này may mà nhờ có Hoắc Tống thị nhắc nhở, phàm là nhà có hái lượm quả hạnh thì đều phải đưa cho nàng mười cân hạnh sống, nếu không thực hiện thì những năm sau không được phép hái lượm quả hạnh nữa!" Tống lý chính sắp xếp.

Không phải ông ấy đối xử tốt với riêng mình Tống Anh mà là muốn người trong thôn có lòng biết ơn.

Nếu trưởng bối trong nhà biết coi trọng việc có qua có lại thì con cháu sau này cũng sẽ nhìn thấy rồi học theo.

Lấy không chỗ tốt ư? Vậy thì không được.

Tống Anh cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ lý chính vừa mở miệng đã giúp nàng nhận được món hời như vậy.

Hiện nay, thôn Hạnh Hoa có 160 hộ gia đình, phàm là người có tay có chân chắc chắn đều sẽ đi hái quả hạnh, nàng cái gì cũng không làm mà lại có hơn một ngàn cân hạnh sống...

Tống Anh thản nhiên đồng ý.

Cùng ngày, gần như tất cả mọi người trong thôn đều đi lên núi, cũng bao gồm cả Tống gia.

Tiên sinh ở trường tư thục thậm chí còn cho phép bọn nhỏ nghỉ học.

Sơn hạnh tuy nhiều nhưng cũng sẽ có lúc hái xong, trong thôn nhiều người như vậy cũng không mất quá nhiều thời gian, huống chi nhiều đứa trẻ cũng có thể làm được bằng một nửa người lớn!

Bên Tam phòng Tống gia, Tiêu thị gọi hết ba đứa nhỏ quay về.

Cha nương Tống Anh biết Tống Tuân đọc sách vất vả nên không nói gì.

Tống Anh cho cha nương mượn Lâm ca nhi, cộng thêm chính nàng cũng đã đủ để Nhị phòng không bị tụt lại đằng sau.

Còn về Tứ phòng...

Tứ thúc đang ở thành Dung, chút tiền này chẳng lọt nổi vào mắt hắn ta, chỉ có Tứ thẩm dẫn theo đứa con ba tuổi đi nhặt chơi chơi, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không cần phải làm nhiều.

Cả thôn dốc toàn lực.

Ngày đầu tiên, mọi người hái được nhiều nhất, hết sọt này đến sọt khác được khiêng xuống núi.

Lý chính không cho phép mọi người vì hái quả hạnh mà xảy ra xung đột, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách hái lượm, cho nên khung cảnh vẫn rất yên bình.

Bên phía Nhị phòng bận rộn cả ngày cũng chỉ hái được khoảng 250 cân, bởi vì quá nhiều người, Tống Kim Sơn lại chất phác, vừa nhìn thấy một cây hạnh, nếu đột nhiên có người già hoặc trẻ con muốn tới hái thì đều nhường cho bọn họ, còn Nguyễn thị thích khóc, cực kỳ sợ phát sinh xung đột với người khác cho nên cũng cố hết sức tránh ra xa.

Nếu không thì một ngày không thể chỉ hái được bấy nhiêu.

Quả sơn hạnh vẫn còn nhỏ, từ 250 cân quả tươi ban đầu, sau khi sao lên chỉ thu được khoảng chừng 26 đến 27 cân hạnh nhân, nhưng như thế cũng có thể bán được hơn 100 văn, còn nhiều hơn tiền công mà cha nàng kiếm được khi khuân vác ở bến tàu một chút!

Vậy thì càng không cần nói tới những hộ đông người khác!

Hôm nay không có nhà nào nhớ đến chuyện nấu cơm, tất cả đều tập trung sao hạnh nhân.

Phải thật cẩn thận, không dám chỉnh lửa lớn, liên tục nhìn chằm chằm hạnh nhân trong nồi như thể nhìn thấy bạc trắng ngay trước mặt, thậm chí còn không dám chớp mắt nhiều.

Bình Luận (0)
Comment