Còn về bột Thiên Hoa, Tống Anh cũng chỉ đột nhiên nhớ tới mà thôi.
Hiện giờ suy nghĩ nhiều, Tống Anh lại nghĩ tới một thứ, nhưng định giữ lại cho cha nương nàng.
Không thể để cha đến bến tàu khuân vác mãi được. Đó là công việc tốn nhiều thể lực, qua thời gian dài e rằng sẽ bị ảnh hưởng đến vai và eo.
"Nha đầu ngươi thật tốt bụng! Tốt lắm!" Lão gia tử khen ngợi.
Tống Anh nhướng mày, cười gượng một tiếng.
Nàng thường nghĩ đến chuyện kiếm tiền từ dầu gội Thanh Ti nên không quá để ý chuyện trên núi, nhưng mục tiêu của nàng là có một trang viên của riêng mình, đến lúc đó sẽ nuôi gà, vịt, thậm chí là cả heo, dê, bò, tốt nhất là có thể nuôi đủ loại vật nuôi!
Nghĩ đến trang viên, nàng muốn nói rất nhiều thứ.
Tỷ như về thức ăn chăn nuôi cho súc vật, là một người luôn mơ ước được trải nghiệm cuộc sống của một nông dân, nàng cũng có mấy phần tâm đắc, chỉ là bây giờ nói ra cũng vô dụng, ai dám dùng thứ mà nàng chưa bao giờ đụng đến chứ? Chỉ có thể hướng dẫn mọi người tận dụng tài nguyên trong núi để làm phồng túi tiền của họ mà thôi.
Tống Lão Căn được tin, lập tức đến chỗ lý chính.
Bây giờ ông cũng xem như khách quen của nhà lý chính. Sau khi vào nhà, ông chỉ uống một ngụm nước rồi vội thuật lại lời tất cả những gì Tống Anh đã nói.
"Nhị Nha đầu nhà ta nói ngài đối xử với nàng rất tốt, thôn dân cũng không đối xử tệ với nàng nên bất kể thế nào cũng phải tìm ra cách báo đáp mọi người. Nàng suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đến nát óc, cuối cùng mới nghĩ ra được hai cách..." Tống Lão Căn làm bộ làm tịch nói.
Ông cũng không thể nói là Nhị Nha thuận miệng nói ra được.
"Hạnh nhân, dưa trời! Được, đây đều là thứ có sẵn trong thôn chúng ta, chỉ cần bỏ ra chút công sức, quả thực chính là tự nhiên được hời. Như vậy đi, ta bảo nhi tử không nên thân nhà ta đi nhặt mấy cân hạnh nhân về làm thử, nếu có hiệu thuốc thu mua thì lập tức bảo mọi người cùng làm!" Tống lý chính nói.
Tống Lão Căn mỉm cười.
Tống lý chính cũng là kẻ trải đời.
Không thể nào bắt Tống Anh phải nhường chỗ tốt ra được, huống chi, Tống Lão Căn cũng đã nói cô nương người ta vò đầu bứt tai mãi mới nghĩ ra được, hoàn toàn không dễ dàng gì.
"Nếu chuyện này thật sự thành công, sau này trong thôn có chuyện lớn gì xảy ra đều sẽ có một vị trí nhỏ của Nhị Nha đầu. Đến lúc đó, địa vị của nàng sẽ giống với ngươi, tuyệt đối sẽ không bởi vì nàng là nữ oa tử mà xem nhẹ nàng!" Tống lý chính hứa hẹn.
Tống Lão Căn nghe vậy, hai mắt lập tức sáng rực.
Lời này nghe thì đơn giản nhưng trên thực tế lại đại biểu cho địa vị sau này của Nhị Nha đầu.
Trong thôn chỉ có một gia đình duy nhất mang họ Hoắc, một cây chẳng chống vững nhà, lúc trong thôn mở từ đường, hai mẫu tử Tống Anh dù sao cũng chỉ là cô nhi quả phụ, lại là vãn bối, cùng lắm chỉ được đứng cuối hàng nhìn, không có tư cách tham gia bàn bạc chuyện lớn.
Nhưng có lời này của lý chính thì khác.
Từ nay về sau, Nhị Nha cũng sẽ được người khác tôn trọng như tộc trưởng Tống thị hoặc những trưởng bối có chút uy vọng.
Sau này, khi mấy gia tộc lớn dâng hương, Tống Anh cũng có thể đứng đằng trước.
Nhìn như không có ý nghĩa gì nhưng trên thực tế...
Sau này, các phụ nhân, bà tử nếu không phải họ Tống thì khi gặp nàng không thể há mồm ngậm miệng gọi nàng là Nhị Nha nữa, càng không thể bày ra tư thế của trưởng bối mà sai sử, đều phải khách khách khí khí gọi nàng là tiểu tẩu tử Hoắc gia hoặc Hoắc nương tử!
Trong tương lai, nếu có gặp phải thiên tai thì cũng không ai có thể bắt nạt Hoắc gia ít người.
Điều này có nghĩa là tôn nữ của ông xem như đã hoàn toàn có cuộc sống ổn định trong thôn rồi.
"Cho dù là vì Hoắc Nhung thì cũng nên như thế, nhưng mà nha đầu nhà ngươi mới gả vào cửa chưa lâu nên ta cũng không thể mạo muội để nàng đứng trước người khác được. Bây giờ thấy nàng đối nhân xử thế không tìm ra được một điểm xấu nào thì có thể sắp xếp như vậy rồi." Tống lý chính bồi thêm một câu.
"Lão đệ hiểu rõ." Tống Lão Căn cười một tiếng.
Tống Lão Căn vừa đi, lý chính đã bảo nhi tử đi hái sơn hạnh làm thử xem sao.
Thứ này xử lý cũng nhanh, tối hôm trước sao một buổi là xong, ngày hôm sau phơi khô rồi vội vàng đưa lên hiệu thuốc trên trấn.