Thật ra, Tống Lão Căn cũng không mong đợi tôn nữ sẽ thật sự nói ra cách kiếm tiền, bởi vì nếu thật sự có cách tốt như vậy thì sao bản thân lại không cần?
Nhưng lý chính đã bảo ông hỏi thì ông sẽ hỏi, dù sao cũng không tốn nhiều công sức.
Không ngờ lúc này Tống Anh lại tỏ vẻ vô cùng ung dung, Tống Lão Căn cũng vô cùng chờ mong, nhìn nàng bằng ánh mắt trông đợi.
"Lúc trước ta từng đọc được một câu trong sách là ‘quả lỏa chi thực, diệc thi vu vũ’, khi ấy ta còn tò mò, cố ý bảo Đạt ca nhi đi hỏi tiên sinh mới biết câu này chỉ việc cây qua lâu kết trái, dây leo mọc dưới mái hiên... Ta thấy thôn chúng ta cũng có loại cây này, mọi người gọi là cây dưa trời nhưng không biết cách sử dụng... Tuy nhiên, trong sách lại nói lấy rễ của loại cây này nghiền thành bột mịn có màu trắng tinh như tuyết mùa thu..."
"Từ từ." Lão gia tử nghe đến mơ hồ, "Trong sách nói?"
"Đúng vậy." Tống Anh gật đầu.
"Ngươi nói đơn giản chút đi." Lão gia tử mặt dày nói.
Ông thật sự nghe không hiểu những gì Nhị Nha nói.
"Ý ta là, người xưa đều biết rễ của cây dưa này có thể nghiền thành bột, sau khi nghiền thành bột còn là thuốc đấy, có thể bán cho hiệu thuốc. Loại cây trong thôn tuy không lớn lắm nhưng chúng ta có núi Hạnh mà. Ta thấy trên núi có không ít, hái chúng về, giữ hạt giống lại để sang năm trồng tiếp, vỏ dưa, rễ dưa đều có thể mang bán."
"Nói đến núi Hạnh... Hiện giờ sơn hạnh cũng chín rồi đúng không? Ta cũng biết thịt quả sơn hạnh có vị chua, không ăn được, nhưng hạnh nhân cũng là thuốc mà. Hái về rồi bào chế tương tự là có thể bán cho hiệu thuốc, giá bán có lẽ cũng không thấp đâu..."
"Phải rồi, hình như cũng có cách loại bỏ được vị chua của thịt quả sơn hạnh. Nấu sôi với một ít nước, tách hạnh nhân ra rồi ngâm phần thịt quả vào nước lạnh, mỗi ngày đều phải thay nước, qua năm, sáu ngày là được."
Dù gì Tống Anh cũng có ký ức hai kiếp của nguyên chủ và của chính mình.
Lúc nguyên chủ ở hầu phủ đã từng nghe nói hạnh nhân đắng là một vị thuốc, lúc ấy còn tò mò hỏi han. Nhà nàng ấy ở núi Hạnh nên nghe đến hạnh nhân cũng cảm thấy thân thiết.
Kiếp trước Tống Anh là người thích ăn uống, cũng đọc qua không ít các loại sách khác.
Kiếp trước khó mà tìm được quả dại như đời này, cho nên hiện giờ khi quả hạnh sắp chín, nàng cực kỳ thích, nếu không phải gần đây có nhiều chuyện xảy ra, nàng đã sớm đi hái về làm mứt rồi.
Đương nhiên, những nhà khác chắc chắn không nỡ làm mứt, quá tốn kém.
Tống lão gia tử nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
"Ngươi nói… rễ cây dưa trời… trong thôn chúng ta thật sự có thể bán lấy tiền sao?" Tống Lão Căn ngẫm nghĩ.
Loại dưa trời này do tổ tiên truyền lại, nói tới nó thì cũng không có gì ngon để ăn, nhưng hình như nhà nào cũng trồng một ít... ngay cả trên núi cũng có rất nhiều.
"Có thể, nhưng tốt nhất nên chờ đến sau thu mới đào rễ, mùa hè thì chưa được." Tống Anh đáp.
Một khi nàng cảm thấy hứng thú với thứ gì thì đương nhiên phải nghiên cứu thấu đáo.
Loại rễ cây này sau khi nghiền thành bột chính là bột Thiên Hoa, một loại thuốc đắt tiền ở kiếp trước.
Lão gia tử chép miệng: "Bột này có dễ làm không?"
"Rất dễ làm, chỉ cần lột vỏ, phơi khô rồi nghiền mịn là được. Còn hạnh nhân cũng có thể dùng cách chế biến đơn giản nhất là phơi khô hoặc dùng lửa nhỏ sao vàng là được rồi. Nhưng mà a gia à, hạnh nhân ở thôn chúng ta là hạnh nhân đắng, thế nên lúc chế biến phải cẩn thận, không được ăn, ăn nhiều có thể độc chết người, nhất định phải trông chừng bọn nhỏ thật kỹ, không được để chúng đụng vào." Tống Anh nói thêm.
Ăn chút ít thì không sao nhưng để tránh xảy ra chuyện không may, Tống Anh vẫn nói thứ này có thể dẫn đến tử vong.
Tống Lão Căn liên tục gật đầu.
Thuốc mà, dù gì cũng có ít độc tính.
"Nhị Nha, nếu cái này thật sự có thể kiếm được tiền, a gia thay mặt mọi người trong thôn cảm tạ ngươi!" Lão gia tử trông nhún nhường hơn trước nhiều.
Tống Anh cười khổ: "Dù a gia không hỏi thì mấy ngày nữa ta cũng sẽ nói. Không thể nào trơ mắt nhìn sơn hạnh rụng đầy trên núi được đúng không? Hơn nữa, cho dù là vì Tống lý chính thì ta cũng nên báo đáp một chút."