Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 53

Tuy đã đặt tên cho nhân sâm tinh nhưng Tống Anh vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.

Sau khi ăn cơm tối xong, nàng không quên uy hiếp tiểu nhân sâm tinh thêm mấy lần. Sau khi thử nhiều lần, nàng phát hiện ánh sáng màu vàng của mình quả thực có thể xác nhận vị trí của nhân sâm tinh. Hơn nữa, nếu nàng sử dụng ánh sáng màu vàng thì có thể trói chặt tiểu nhân sâm. Nhưng sau khi sử dụng ánh sáng màu vàng xong phải nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, nếu không sẽ kiệt sức.

Có lẽ pháp lực của nhân sâm tinh không cao, khi ở trong tay nàng, nó không có cách nào phản kháng được.

Lúc này, nàng mới hoàn toàn yên tâm.

Nhưng đến khi nhân sâm tinh nhìn thấy hậu viện nhà nàng, nó suýt nữa phát điên!

"Vì sao lại cho gà ăn linh vật bổ dưỡng lớn như vậy! Ta muốn ăn, ta muốn ăn!" nhân sâm tinh hận không thể bổ nhào vào mấy con gà con trước mặt, cướp đồ ăn với chúng nó!

"Hả? Còn thừa nhiều rau dại như vậy sao?" Tống Anh hơi sửng sốt, "Bảy, tám con gà con và một con gà mẹ hẳn là nên ăn hết từ lâu rồi chứ?" Tống Anh nhìn đống rau dại kia đến ngây người.

"Ta muốn ăn! Huhu! Đồ xấu xa, cho nhìn mà không cho ăn... Còn không bằng mang ta đi hầm luôn cho rồi!" nhân sâm tinh ấm ức muốn chết.

Tống Anh mặc kệ nó, nhìn chằm chằm mấy con gà kia, phát hiện chỉ có một con gà con lông vàng ăn rau dại trong đất, những con gà vịt khác đều ở trong chuồng gà không đi ra, cho dù có ra ngoài đi dạo thì cũng sẽ tránh đống rau dại, chỉ ăn thức ăn bình thường.

"Không phải con gà này cũng sẽ thành tinh đấy chứ?" Tống Anh vô thức hỏi.

"Thành tinh?" nhân sâm tinh trợn trắng mắt: "Tưởng bở! Hừ, bất kể là động vật hay thực vật, nếu muốn thành tinh thì đều phải có linh đài. Con gà con nhỏ như vậy lại vọng tưởng thành tinh... Cho nó thêm một trăm năm nữa, nó cũng không sinh ra được linh đài!"

Tống Anh nghi ngờ liếc mắt nhìn tiểu nhân sâm tinh.

"Ngươi không cảm thấy con gà con ăn mảnh này thông minh hơn đám còn lại một chút sao?" Tống Anh hỏi.

nhân sâm tinh nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: "Đó là thứ đại bổ, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra. Động vật đều có con đầu đàn, có lẽ nó là con có tiềm năng trở thành con đầu đàn nhất! Đúng, chính là như vậy!"

Tuyệt đối không có khả năng thành tinh.

Tiểu yêu tinh thông minh như nó không giống dây leo ngày xuân mọc khắp núi đồi, đâu đâu cũng có!

Tống Anh không hiểu biết gì về yêu quái, nghe nhân sâm tinh nói như vậy, Tống Anh lập tức tin ngay.

Bên cạnh nàng cần phải có một tiểu yêu tinh như vậy.

Bởi vì nàng không biết trên đời này sẽ có bao nhiêu yêu quái hóa hình, bằng mắt thường của nàng, e rằng nhìn không ra, nếu có nhân sâm tinh ở đây, hẳn là ổn thỏa hơn nhiều.

"Sau này ngươi chính là Tống Lâm, con nuôi của nhà chúng ta... Thỉnh thoảng ngươi có thể lên núi, nhưng phần lớn thời gian vẫn phải ở nhà ta. Thấy thế nào?" Tống Anh hỏi.

"Ngươi muốn ta làm con người ư!?" nhân sâm tinh không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi có muốn uống linh thủy không?" Tống Anh nói thẳng, "Con người muốn có cái ăn, cái uống đều phải cố gắng làm việc mới có thể kiếm được thứ mình muốn. Sau này ngươi làm việc cho ta, chỉ cần ngươi làm tốt, mỗi ngày đều có linh thủy để uống. Sao hả?"

"Mỗi ngày á? Ta không tin đâu! Đó là đại bổ, là thứ tốt, không thể có nhiều như vậy được..." nhân sâm tinh lắc đầu như trống bỏi.

Tống Anh cười toe toét với nó, đi đến cạnh lu nước mà nàng dùng để tưới rau dại, giơ tay điều khiển hồ nước trong không gian.

Chỉ thấy linh thủy cuồn cuộn chảy vào trong lu.

Tiểu nhân sâm nhảy cao ba thước!

"Tỷ tỷ!" Sau khi bình tĩnh lại, nó lập tức ôm chặt đùi Tống Anh, "Từ nay về sau, ta chính là Tống Lâm! Sau này ta sẽ hiếu thảo với cha nuôi, nương nuôi, hiếu thảo với tỷ tỷ và đại ca ca!"

"..." Tống Anh cho rằng mình còn phải lừa gạt thêm mấy câu nữa, không ngờ nó lại không có liêm sỉ như vậy.

Dù gì cũng là linh vật đã sống hơn một ngàn năm, không thể bình tĩnh một chút sao?

Tống Anh vừa muốn nói chuyện, Tống Tuân đã đi tới: "Muội muội, a gia a bà gọi chúng ta qua đó một chuyến."

Bình Luận (0)
Comment