Lúc Tống Anh và Tống Tuân đến, thành viên của các phòng khác đều đã có mặt.
Triều Đại Định không có quy định cha nương còn sống thì không thể phân gia, nhưng đối với kiểu phân chia tài sản này thì có vài yêu cầu, chính là phải nộp một khoản thuế phân chia hộ tịch.
Khoản thuế này không ít, nếu tất cả nhi tử của Tống gia đều phân ra thì tiền phải nộp sẽ rất nhiều. Lúc trước phân gia là tránh để Tống Anh liên lụy những người khác, cho nên bề ngoài là ba phòng tách ra, chia tài sản, nhưng trên hộ tịch chỉ có mình Tống Kim Sơn lập hộ khác, như vậy có thể tiết kiệm được chút tiền.
Trong mắt Tống lão gia tử, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
Bởi vì Tống Anh mà phải phân gia, trong lòng Tống Lão Căn và Mã thị ít nhiều đều khó chịu.
"Cha, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?" Tống Kim Sơn vừa đến nơi đã lập tức hỏi.
"Sau khi phân gia, không cho các ngươi về đây tụ họp, trong lòng ta không yên." Tống Lão Căn thở dài, "Chuyện Lý gia phân gia mấy hôm trước, các ngươi cũng đã nghe nói, đại phòng Lý gia bởi vì không được chia tài sản mà không muốn phụng dưỡng cha nương. Không biết các ngươi nghĩ thế nào? Có phải trong lòng cũng cảm thấy ta làm cha nhưng lại không công bằng, có ý kiến với ta hay không?"
Trong lòng Tống Kim Sơn nhảy dựng lên.
Tuy nhà hắn cũng phân gia không công bằng nhưng lại khác với Lý gia.
Lý gia là đại phòng phải chịu ấm ức, còn nhà bọn họ là hắn không được cha nương xem trọng.
Cho nên lời này thật ra là nhắm vào nhị phòng bọn họ?
"Cha nói gì vậy, nhà chúng ta không giống Lý gia. Lý gia cưng chiều ấu tử quá mức, còn trong nhà chúng ta, cha đều đối xử rất tốt với bốn huynh đệ bọn con." Tống Kim Sơn thành thật trả lời.
"Ta nghe nói ngươi tặng đồ cho nhà Lý Đại?" Cuối cùng, Tống Lão Căn vẫn hỏi.
Ông nói vừa nói xong, lão Tứ Tống Mãn Sơn nói: "Nghe nói Nhị ca tặng quả trứng gà to bằng nắm tay đấy! Nhà ta có ai từng nhìn thấy quả trứng gà như vậy chứ? Nhị ca cũng không biết mang đến đây hiếu kính cha nương, lại đi tặng cho người ta trước. Không phải là đồng tình với Lý Đại, cảm thấy việc Lý Đại mặc kệ cha nương là đúng chứ?"
Lời này vừa nói ra, Tống Kim Sơn lập tức trợn đỏ mắt: "Nếu ta dám nghĩ như vậy thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!"
"Nhị đệ đừng kích động, lão Tứ cũng chỉ nói thế thôi, ngươi giải thích rõ ràng với cha nương là được." Lão đại Tống Phúc Sơn trông rất có uy nghiêm.
Trong lòng Tống Kim Sơn rất nghẹn khuất.
"Chuyện này có gì phải giải thích chứ? Cha, Lý Tam kia không ra gì, thả trứng côn trùng vào đất nhà ta, may mà có Lý Đại nhắc nhở, nhà ta mới biết được! Về tình về lý, ta cũng nên cảm ơn người ta! Trước đây A Anh bị bệnh, tiền trong nhà đã tiêu gần hết, thật sự không lấy ra được thứ gì, cho nên mới đưa quả trứng gà qua cho họ..."
Hắn thật sự không hiểu, chuyện nhỏ như vậy cũng đáng phải đem ra tranh cãi trước mặt cha nương sao?
"Lý Đại giúp ngươi một phen, đúng là nên cảm ơn người ta, nhưng mà... dù sao cũng là kẻ bất hiếu. Vì thanh danh của Tống gia chúng ta, sau này nên cách xa một chút. Cha ngươi là ta cũng không thiếu một quả trứng gà để ăn, chỉ là sợ ngươi đi theo người khác học thói hư tật xấu, khiến người ta cho rằng Tống gia ta cũng có loại con cái bất hiếu, trong mắt chỉ có gia tài." Tống Lão Căn nói tiếp.
Tống Kim Sơn nghe thấy lời này thì trong lòng rất khó chịu, nhưng lại không thể nói rõ là khó chịu ở chỗ nào.
"A gia lo lắng cha ta học theo thói xấu hay là lo lắng người khác nói cha ta và Lý Đại bá đồng bệnh tương liên* nên mới qua lại với nhau?" Tống Anh không nhịn được, lắm miệng một câu.
* Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ nên thấu hiểu, thông cảm cho nhau
Theo lý mà nói, trong lúc trưởng bối nói chuyện, không đến lượt vãn bối như nàng mở miệng.
Nhưng Tống Lão Căn lại không nói lý lẽ.
Nàng vừa nói xong, Tống Kim Sơn đột nhiên ngẩng đầu.
Không sai, tuy rằng chuyện cha nương Lý gia do tam phòng Lý gia phụng dưỡng bị người trong thôn lên án, nhưng đa phần mọi người đều nói cha nương Lý gia bất công thiên vị, chỉ có vài người nói Lý Đại không hiếu thảo.
Cha hắn nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ thật sự là vì thanh danh của Tống gia sao?!
E rằng là sợ người khác nói ông thiên vị giống cha nương Lý gia đúng không?!