Tống Kim Sơn nhất thời chua xót, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, vội vàng nói: "Nha đầu nói bậy gì đó? Người lớn nói chuyện làm gì tới lượt trẻ con như con chen miệng vào?"
"Vâng cha, con không nói nữa." Tống Anh lập tức thành thật ngậm miệng.
Tống Lão Căn vừa định trách mắng lại bị Tống Kim Sơn giành trước, không tiện mở miệng la rầy thêm.
Nhưng đại Diêu thị của đại phòng lại cười một tiếng: "Không phải Anh tỷ nhi từng học quy củ ở nhà giàu có gần hai năm sao? Sao gia giáo của gia đình giàu có còn không bằng nông dân chân đất chúng ta vậy? Lúc Đại Nha nhà ta chưa xuất giá cũng không giống ngươi đâu."
Đại Diêu thị nhắc tới chuyện này, sắc mặt Nguyễn thị lập tức khó coi.
Tục ngữ nói rất đúng, nói người không nói điểm yếu, đại tẩu làm như vậy là thật lòng muốn khiến nhà bọn họ không thoải mái.
Nhưng Nguyễn thị còn chưa mở miệng thì mắt đã đỏ trước.
Mắt vừa đỏ, bà lập tức rơi xuống thế yếu, nhất thời cảm thấy bản thân không nói ra được lời lẽ gì có thể phản bác, tức giận đến đỏ mặt.
Tống Anh đột nhiên phát hiện nương nàng có điểm đặc biệt.
Nương nàng thật ra không phải người yếu đuối nhát gan, tỷ như khi nhìn thấy Lý Tam, dáng vẻ lập tức xông tới lúc đó cũng rất dọa người, nhưng khi đối mặt với người khác lại nghẹn một bụng lửa giận, nghẹn đến mức đỏ mặt cũng không nói được chữ nào.
Giống như bây giờ, lời của đại bá nương cũng không phải rất khó cãi lại, nhưng bà chỉ biết giương mắt nhìn.
Còn tức giận đến muốn khóc nữa?
Tống Anh cẩn thận lục lại ký ức của nguyên chủ, phát hiện nhiều năm qua bà vẫn luôn như vậy.
Nguyễn thị trước mặt Tống Kim Sơn còn đỡ, miễn cưỡng vẫn có thể cãi cọ vài câu, nhưng vừa ra khỏi cửa thì không xong, ai nói gì cũng đều rơi xuống thế hạ phong. Trước đây, lúc chưa phân gia, tính tình này của Nguyễn thị càng khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu lão thái thái trách oan bà, hai mắt bà sẽ lập tức đỏ lên, có giải thích thì người khác cũng không tin, cho dù thỏa hiệp thì lại có vẻ như bà đang giả vờ đáng thương.
Cho nên, trong số bốn trục lí* trong nhà, nương nàng không có quan hệ tốt với ai cả, nhất là đại Diêu thị, tính tình bà ta hơi thẳng thắn, gặp Nguyễn thị chỉ biết khóc đúng là có lý mà không thể nói rõ.
* Trục lí: chị em dâu
Giờ phút này, vừa thấy Nguyễn thị muốn khóc, Đại Diêu thị lập tức hừ một tiếng.
"Đệ muội, ta cũng chỉ nói một câu mà thôi, không cần phải bày vẻ mặt đưa đám như vậy chứ?" Đại Diêu thị ghét bỏ nói.
Vốn dĩ là sinh ra trong nhà giàu có, còn không cho người ta nói à?
"Đại bá nương, người còn do hậu duệ của Lão Đồng* sinh ra đấy, lão gia tử nhà người cũng không dạy người cách nói chuyện sao?" Tống Anh cười tủm tỉm nói.
* Lão Đồng: một vị thần trong thần thoại Trung Quốc cổ đại, có tài hát hay
"Nha đầu ngươi rất bảo vệ nương ngươi nhỉ. Ta cũng chỉ nói một câu mà thôi, ai không biết còn tưởng rằng ta muốn ăn thịt nương ngươi đấy." Đại Diêu thị than thở một tiếng, sau đó nói tiếp: "Ta nghe nói hai ngày nay ngươi và Tuân ca nhi đều lên huyện bán đồ? Sao không thấy ngươi hiếu kính người trong nhà trước?"
"Chỉ là chút quả dại mà thôi, trước khi bán đã đưa cho a gia và a bà nếm thử. Nếu đại bá nương muốn ăn thì bảo Đạt ca nhi lên núi nhặt là được, cũng không phải thứ gì hiếm lạ." Tống Anh thuận miệng đáp.
Cãi nhau mà thôi, không có gì khó.
Nguyễn thị mấy lần muốn mở miệng nhưng vẫn không nói được lời nào.
Tống Anh nhìn ra được bà vừa tức vừa có chút ảo não.
Chuyện giữa trục lí, nàng là nữ nhi vốn không nên ra mặt, nhưng bà không mở miệng được, thật sự không có cách nào.
"Lão nhị, cuộc sống của ngươi cũng không dễ dàng, Anh nha đầu sống ở nhà ta cũng xem như duyên phận. Mặc dù không phải thân sinh, nhưng đã nuôi lớn như vậy, cũng không để ý chuyện nuôi thêm mấy năm nữa. Thế nhưng... nữ hài tử lớn lên vẫn phải gả đi, ta và nương ngươi đã bàn bạc rồi, sắp tới sẽ tìm nhà chồng cho Anh nha đầu, tránh ở lâu trong nhà rồi bị người ta nói ra nói vào."