Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 56

Nhà chồng!? Chuông báo động của Tống Anh kêu inh ỏi.

Nguyễn thị cũng đứng phắt dậy: "Cha, nương... A Anh mới về nhà hơn một tháng thôi. Ta, ta còn muốn... giữ nàng ở nhà thêm một thời gian nữa..."

"Nữ hài tử đã lớn, cứ giữ mãi ở nhà sẽ thành kẻ thù, huống chi A Anh vốn dĩ không dễ tìm được phu quân. Nhân lúc bây giờ còn trẻ, có thể sinh con, còn có người muốn lấy nó mà gả đi. Nếu cứ giữ lại thì còn ai muốn lấy nó nữa chứ?" Mã thị mở miệng nói.

Sắc mặt Nguyễn thị trắng bệch.

"Nhưng, nhưng A Anh bây giờ... Ta còn muốn chữa mặt cho nàng..." Nguyễn thị lo lắng.

Tống Kim Sơn thấy thế, lập tức nói: "Nghe nói tỉnh bên có thuốc mỡ thượng hạng có thể làm mờ sẹo, hai phu thê bọn ta muốn tích góp chút tiền, sau đó mua ít thuốc mỡ cho A Anh dùng..."

"Thuốc đó chẳng lẽ là thuốc tiên à? Vết thương trên mặt Anh nha đầu sâu đến tận xương, thuốc nào chữa được? Lão nhị, ngươi thật hồ đồ, thuốc mỡ ở tỉnh tốn bao nhiêu tiền chứ? Nếu ngươi thực sự có nhiều tiền như vậy, chi bằng để dành cho Tuân ca nhi. Nó lớn rồi, cũng nên cưới vợ sinh con. Chẳng lẽ ngươi không muốn bế cháu sao?" Tống Lão Căn nói.

Hai mắt Tống Anh lóe lên.

Sao Tống Kim Sơn lại không muốn bế cháu cho được?

"A gia, chuyện của ta không vội." Tống Tuân lập tức tỏ thái độ, "Còn về hôn sự của muội muội... Không phải cha nương không muốn để nàng xuất giá, chỉ là bây giờ chưa tìm được người thích hợp. Nếu có người trẻ tuổi, chịu thương chịu khó lại không chê dung mạo của A Anh, ta nghĩ cha nương cũng sẽ suy xét."

Tống Kim Sơn và Nguyễn thị cùng gật đầu.

"Thật sự có người như vậy nhìn trúng A Anh sao?" Đại Diêu thị không nhịn được mà lắm miệng một câu.

Những người khác đều ngầm đồng ý.

Lời này lại khiến Nguyễn thị và Tống Kim Sơn rất đau lòng.

Khuê nữ quả thực không phải con ruột, nhưng cũng đã nuôi nàng mười lăm năm. Trước đây dung mạo của nàng không thua kém bất kỳ ai, bây giờ...

"Không biết a gia a bà định tìm cho ta người thế nào?" Tống Anh nghĩ nghĩ, trấn định hỏi.

"Họ hàng của a bà ngươi có một đứa cháu, mệnh không tốt lắm, lúc sinh ra nửa bên mặt có một vết bớt màu đỏ, đi đứng cũng hơi bất tiện. Trong nhà có năm huynh đệ, chỉ có mình hắn đã 30 mà vẫn chưa đón dâu. Mặt già bọn ta cảm thấy người này tuy hơi bệnh tật, nhưng sinh con đẻ cái không thành vấn đề. Người này còn có tay nghề đan sọt rất tốt, nuôi sống ngươi cũng không phải chuyện gì khó..."

"Ta không đồng ý!" Tống Tuân lên tiếng trước tiên.

"Đúng vậy, không đồng ý." Hai phu thê Tống Kim Sơn cũng căng thẳng, "A Anh chỉ bị huỷ dung, ta nguyện ý nuôi nàng cả đời! Tuyệt đối không gả cho người mà các ngươi nói!"

Đã 30 vẫn chưa đón dâu, có thể thấy điều kiện kém như thế nào!

"Lão nhị!" Sắc mặt Tống Lão Căn tối sầm, nói tiếp: "Ngươi cho rằng bọn ta muốn làm kẻ ác sao?! Tự ngươi ngẫm lại xem rốt cuộc ngươi có thể nuôi khuê nữ này cả đời không!"

Sắc mặt Tống Kim Sơn tái nhợt.

Cả người Nguyễn thị mềm nhũn, nước mắt trào ra.

Tống Anh hơi bối rối, sau đó lập tức hiểu rõ.

Dù sao cũng không phải con ruột, trước đây còn đỡ, không ai nói gì. Nhưng nếu sau này nàng vẫn không xuất giá, Tống Tuân cũng không thú thê, khó tránh có người lắm mồm nói hươu nói vượn.

Bọn họ chỉ là huynh muội, nhưng vào miệng người khác, chỉ sợ chưa chắc đã là như vậy.

Huống chi, nhị phòng chỉ có hai căn phòng, cho dù nàng ở cùng phòng với nương nàng, nhưng nếu như có người nghĩ bậy thì sao?

"Anh nha đầu, nhớ năm đó cha nương ruột của ngươi không cần ngươi, đưa ngươi đến nhà ta, ta thấy ngươi phấn điêu ngọc trác, vô cùng đáng yêu, không hề nghĩ ngợi gì mà nhận lấy. Khi đó, cha nương ruột của ngươi cũng không cho lão nhân ta cái gì. Nguyễn thị mới sinh, ta đưa ngươi cho nàng. Mấy năm nay, nàng đối xử với ngươi hơn cả con ruột. Nhà chúng ta, đại bá mẫu, tam thẩm, tứ thẩm ngươi có lẽ có vài chỗ không đúng, nhưng trước giờ cũng đều khách khí với ngươi, cũng không gây ra lỗi lầm gì lớn, Tuân ca nhi càng không cần phải nói..."

"Chẳng lẽ, ngươi muốn lấy oán trả ơn sao?"

Bình Luận (0)
Comment