Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 60

Ở lại Tống gia tuy náo nhiệt nhưng sau này rất dễ xảy ra vấn đề, nhân tình khó trả. Nếu nàng bị lão gia tử ép ra ngoài lập hộ, sau này Tống gia không thể tiếp tục lấy ơn dưỡng dục áp chế nàng.

"Nương, người ngẫm lại đi, chỉ là trên hộ tịch có thêm một cái tên mà thôi, không cần mời rượu, không cần mở tiệc chiêu đãi. Tuy trên hộ tịch là một quả phụ nhưng trên thực tế có phải hay không thì mọi người đều biết rõ. Nếu tương lai thực sự có người xem trọng con, người đó cũng sẽ không để ý chuyện hữu danh vô thực này, người nói có phải không?" Tống Anh lại nói.

"Những lời con nói đều là ngụy biện..." Nguyễn thị không có chủ kiến, liếc nhìn Tống Kim Sơn.

Khuê nữ mới từ hầu phủ trở về hơn một tháng mà thôi. Thật ra mà nói, giữa bọn họ và khuê nữ xa cách hai năm đã có chút xa lạ, không dám quyết định thay nàng.

Tống Kim Sơn thở dài: "Là cha vô dụng, nếu nhà chúng ta có thể dọn đi..."

"Cha, dọn đi thì thế nào? Người khác bịa đặt không phải bởi vì nhà ta chỉ hai gian phòng mà bởi vì con không phải con ruột, lại rời nhà hai năm, trinh tiết không rõ, càng bởi vì dung mạo của con đã bị hủy, hình dung đáng thương, cho nên mới có người lắm mồm, cảm thấy con không xuất giá chắc chắn là do ca ca không để con đi, hoàn toàn không liên quan đến chuyện chúng ta sống ở đâu." Tống Anh ăn ngay nói thật.

Nàng vẫn có chút hiểu biết về tính cách của lão gia tử.

Làm người đứng đầu Tống gia, Tống Lão Căn chắc chắn là người tuân thủ đạo đức.

Nguyên chủ bị hầu phủ vứt bỏ, đối với Tống gia cũng chỉ là đứa bé xa lạ vô dụng, còn khiến người phê bình. Nhưng dù vậy, lúc nguyên chủ từ kinh thành trở về, Tống Lão Căn cũng không hề tỏ thái độ ghét bỏ, thậm chí còn bảo nguyên chủ yên tâm dưỡng bệnh cho tốt.

Lần này, nếu không phải có người lắm mồm khiến Tống Lão Căn cảm thấy không giữ được mặt mũi, lại lo lắng hôn sự của tôn tử, ông cũng sẽ không ép nàng xuất giá.

Nguyên nhân là vì Tống Lão Căn đối xử với nguyên chủ cũng không tệ, cho nên bây giờ nàng mới quyết định như vậy.

Giờ phút này, Tống Kim Sơn liên tục thở dài.

Biết rõ không thể lay chuyển được Tống Anh.

Bầu không khí của Nhị phòng lập tức trở nên u ám.

"Nhị ca, ngày mai ngươi mang số đậu xanh còn lại lên huyện bán đi. Mặc dù không có ta mời chào nhưng quả dại nhà ta ăn ngon, vẫn có thể bán được." Tống Anh lại nói.

Tống Tuân rầu rĩ: "Biết rồi."

Tống Anh cười cười, liếc mắt nhìn nhân sâm tinh một cái, nhân sâm tinh vô cùng ngoan ngoãn, lúc này đang quan sát cảm xúc của loài người bọn họ.

Nó cảm thấy thật phức tạp.

Ngày hôm sau, dưới yêu cầu kiên quyết của Tống Anh, Tống Tuân vẫn lên huyện bán đồ. Toàn bộ Tống gia đều rơi vào bầu không khí yên tĩnh.

Lúc tam phòng ra ngoài bắt gặp Tống Anh cũng chỉ khách khách khí khí mỉm cười, không hề lắm lời.

Ba ngày sau, Tống Lão Căn gọi Tống Anh qua.

"Bây giờ đã nghĩ kỹ chưa?" Tống Lão Căn mở miệng, "Anh nha đầu, tuy nói con không phải tôn nữ ruột của ta, nhưng cha nương ruột của con cũng là người cùng tộc Tống gia với ta, ta không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa. Mấy ngày qua ta đã đi hỏi thăm một chút, nếu con không muốn gả cho tên mặt bớt kia thì vẫn còn những người khác... Nếu vẫn không được thì thả tiếng gió ra ngoài để bà mối tới nhà..."

"A gia, chúng ta đều biết rõ bây giờ người có thể xem trọng con là người thế nào, cho nên con vẫn giữ vững suy nghĩ của mình." Tống Anh nói.

Tống Lão Căn nghẹn một hơi trong lòng, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát.

"Được! Con đã có chủ ý, ta cũng không ngăn được." Tống Lão Căn hừ một tiếng, "Ta đã hỏi thăm lý chính, trong số những người trẻ tuổi mới mất trong vòng ba năm nay, có ba người tương đối thích hợp. Con chọn một người đi..."

Bình Luận (0)
Comment