Tống Lão Căn nói lại gia cảnh của từng người cụ thể với Tống Anh.
Một người chết vì bệnh tật, gia cảnh trong sạch, từng là tiên sinh dạy học, trên không có cha mẹ dưới không có con cái, nhưng có hai huynh đệ, nếu như trong hộ khẩu viết tên người này, chỉ cần thỉnh thoảng liên lạc với người thân là được.
Tất nhiên, nhà trượng phu có dòng tộc, nếu sau này nàng gặp khó khăn thì sẽ có người làm chủ thay nàng.
Người thứ hai chết ngoài ý muốn, người vợ đầu khó sinh, để lại một đứa con nhỏ, năm nay mới bảy tám tuổi, trong nhà còn có lão nương, cũng có ruộng đất.
Nếu chọn hắn ta thì sẽ có được của cải miễn phí, chỉ cần chăm sóc vị lão nương kia, cũng như nuôi nấng đứa nhỏ đó, tất nhiên, kể từ đó, mấy chục năm sau cũng sẽ có con cái nối dõi, chăm sóc nàng khi về già.
Người thứ ba thật sự được lựa chọn dựa theo yêu cầu của Tống Anh.
Trong thôn, người chết trẻ lại không có thân thích không nhiều lắm.
Vậy nên chỉ có một người này là mới chết gần đây.
Người này là con trai của một thợ săn ở thôn Hạnh Hoa, sau khi thợ săn chết, hắn ta ra ngoài tìm con đường làm ăn khác và không bao giờ quay trở lại nữa, mấy ngày trước, lý chính mới biết được tin hắn ta đã chết, có người mang thi thể hắn ta về quê nhà an táng.
Nghe nói người này ra ngoài học võ, sau đó trở thành thống soái quân đội, thay tên đổi họ, nhưng lý chính đã tra xét kĩ lưỡng, xác định người này không có người thân thích.
Người này tên là Hoắc Nhung, mỗi năm đều sẽ phái người đưa một ít bạc tới thôn Hạnh Hoa xây cầu làm đường, làm bánh xe nước, mặc dù không lớn lên ở trong thôn, nhưng thanh danh ở trong thôn rất tốt.
Nếu chọn người này, cuộc sống sau này sẽ khó khăn hơn, nhưng về sau Tống Anh sẽ không bị hàng xóm chỉ chỉ trỏ trỏ.
Điều không tốt duy nhất chính là, người này đã chết rồi, không thân không thích, không ruộng không nghề nghiệp, cuộc sống sau này của Tống Anh sẽ rất khổ cực.
Sau khi nghe xong tình huống cụ thể của ba người, Tống Anh không hề suy nghĩ.
"Gia, ta chọn Hoắc Nhung này." Tống Anh lập tức nói.
Có thể tìm được người có điều kiện tốt như vậy ở chỗ nào chứ?
Đặc biệt là thanh danh của người này rất tốt, có thể bù vào khuyết điểm của nàng!
"Lý chính rất biết ơn lòng tốt của hắn ta, còn lập một cái bia cho hắn ta, nếu.. Ngươi làm goá phụ của hắn ta, sau này ở trong thôn cũng sẽ được quan tâm một chút, nếu ngươi và hắn ta thực sự thành vợ chồng… Lý chính kia càng phải cảm ơn ngươi vì đã kéo dài hương khói giúp người này." Tống Lão Căn thật thà nói.
Khi Hoắc Nhung còn sống, số bạc mỗi năm gửi về quả thật khá nhiều.
Cho nên cũng giúp đỡ được rất nhiều người.
"Chuyện này dễ làm không?" Tống Anh lại nói.
"Đầu tiên, nếu hai người có người thân còn sống, chỉ cần người thân đồng ý, ngươi có thể gả vào nhà… Cái này thì… Lý Chính nói, Hoắc Nhung có ơn với người trong thôn, nếu ngươi nguyện ý, chúng ta sẽ bảo ngươi rời khỏi thôn Hạnh Hoa hai năm, trong lúc đó đã gặp được Hoắc Nhung rồi định hôn ước, chỉ là không biết hắn ta đã mất mạng, bây giờ biết được… Vẫn muốn thực hiện hôn ước đó, như thế thì… Thanh danh tốt, người khác cũng sẽ tôn trọng ngươi." Tống Lão Căn lại nói.
Tống Anh cảm thấy khá tốt, gật đầu đồng ý.
"Nếu đã quyết định rồi sẽ không còn đường lui cho ngươi nữa." Tống Lão Căn lại nói.
"Gia, con quyết định rồi." Tống Anh nói.
"Được, gia gia nói với ngươi…" Tống Lão Căn thở dài: "Mặc dù Hoắc Nhung kia không có người thân, nhưng có đại ân đại đức với thôn Hạnh Hoa chúng ta, cho nên nếu ngươi gả cho hắn, không thể ỷ vào thanh danh của người ta mà làm loạn."
"Đó là chuyện đương nhiên." Tống Anh lập tức gật đầu.
"Ngày lễ ngày tết không thể bỏ qua hóa vàng mã, quét mộ lau mộ cũng không thể quên." Tống Lão Căn lại nói.
Tống Anh lập tức gật đầu: "A gia yên tâm, ta nương nhờ hắn ta để lập hộ, sau này tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm."
"Người ngươi gả cho là trường hợp đặc biệt, vậy nên tiệc cưới sẽ không mời họ hàng bằng hữu đến dự, đến lúc đó, ngươi mặc áo cưới đến trước mộ bái một bái với hắn ta là được rồi."