Tống Anh nghĩ nghĩ, cũng biết nguyên nhân bánh ú đặc biệt không bán được.
Huyện Lễ có mấy con đường, chợ này cũng không nằm ở vị trí trung tâm của huyện Lễ, hơn phân nửa người ở đây đều xuất thân từ gia đình bình thường, đương nhiên sẽ không tiêu 20 văn tiền để mua một cái bánh ú.
Chỉ là khu vực sầm uất ở trung tâm huyện Lễ tuy cũng có cho thuê gian hàng, nhưng giá cả rất cao, gian hàng cũng không giống nơi này, chỉ là một chỗ dưới mái hiên có thể che mưa chắn gió. Gian hàng ở đó phải thuê dài hạn, mỗi cửa hiệu mặt tiền đều là một căn nhà ngói chắc chắn, giá cả tất nhiên cũng đắt hơn một chút.
Nếu nàng chỉ bán bánh ú đặc biệt thì cũng có thể thuê gian hàng trên con đường sầm uất đó...
Nhưng bánh ú đặc biệt phải dùng lá sậy được tưới linh thủy để gói, cực kỳ lãng phí, tuyệt đối không thể bán quá nhiều.
Tống Anh suy xét cả buổi sáng, bánh ú đã bán hơn phân nửa, số còn lại khoảng trăm cái, nhưng bánh ú đặc biệt lại chỉ bán được 2 cái.
Tuy nhiên, so với người khác một ngày chỉ có thể bán mấy chục cái thì đã không tệ. Hiển nhiên bánh ú của nàng được yêu thích hơn một chút.
"Lâm ca nhi, chúng ta không bán nữa, mấy cái còn lại chúng ta mang đến chỗ khác bán." Tống Anh suy nghĩ một chút, ra quyết định.
ภђâภ รâ๓ tinh chợt nghe đến tên của mình thì ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
"Ở đây có rất nhiều người mà?" Người đến người đi, vẫn luôn bán rất tốt đấy chứ!
Chẳng bao lâu, 10 văn tiền công của nó đã tới tay!
Tống Anh bảo ภђâภ รâ๓ tinh đứng chờ, đi đến gần đó thuê một chiếc xe đẩy tay đến đây, dọn hết đồ đạc lên xe: "Ngồi lên đi, nhân lúc bây giờ trời còn sớm, chúng ta mang đi bán hết."
"Đi đâu?" ภђâภ รâ๓ tinh đặt mông ngồi lên.
"Đến hiệu thuốc cân xem ngươi nặng bao nhiêu." Tống Anh cong môi.
ภђâภ รâ๓ tinh suýt nữa nhảy dựng lên, vừa định mở miệng, Tống Anh đã cười ha ha nói: "Đến phố Trường Nhạc, chỗ đó buôn bán rất tốt."
ภђâภ รâ๓ tinh tức giận nhe răng trừng mắt với nàng.
Tống Anh đẩy xe đẩy tay, bước đi rất nhanh, không bao lâu đã đến nơi, liếc mắt một cái nhìn lại, đường xá rộng rãi, xe ngựa đông đúc, quả thực xa hoa hơn con phố lúc nãy nhiều.
Hai bên đường có rất nhiều tửu lầu, tiệm bạc, cho dù là tiệm vải cũng cũng trông khí thế hơn tiệm vải trên con phố kia một chút.
"Xin hỏi đại gia, tửu lầu nào có danh tiếng tốt nhất?" Tống Anh lần lượt chặn ba, bốn người già lại, khách khí hỏi.
"Tất nhiên là Duyệt Phong Lâu rồi. Việc buôn bán của nhà đó luôn là tốt nhất, cũng thường xuyên làm chuyện tốt, bố thí cho ăn mày ven đường, chưởng quầy cũng là người hiểu lý lẽ." Câu trả lời nhận được đều giống nhau.
Những người này đã lớn tuổi, chắc chắn hiểu biết rất rõ mọi chuyện xung quanh.
Tống Anh hỏi thăm thêm một chút, sau đó đi về hướng Duyệt Phong Lâu.
Bây giờ đã sắp đến Đoan Ngọ, gần đến ngày lễ, nhu cầu về bánh ú chắc chắn rất cao.
Nếu nàng tự buôn bán thì một ngày có thể bán được 200 đến 300 cái đã rất tốt rồi, trừ đi chi phí và nhân công, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Chi bằng tìm người có thể bán được hàng.
Vòng đến cửa sau của Duyệt Phong Lâu, có gã sai vặt đang canh chừng ở đó.
"Tới giao hàng hay tới bán hàng? Sao không đưa đến vào sáng sớm?" Gã sai vặt nhìn thấy xe của nàng thì mở miệng hỏi.
"Tiểu nhị ca, ta mới tới đây, không biết bán hàng có quy tắc gì không?" Tống Anh lập tức nói, dứt lời, lấy trong ngực ra 50 văn tiền đưa qua.
Tiểu nhị nhìn thoáng qua số tiền trong tay nàng, đẩy tay nàng về: "Nhà ta không có loại chuyện này, nếu chưởng quầy biết được, ta sẽ bị đuổi ngay lập tức."
"Duyệt Phong Lâu bọn ta cái gì cũng mua, sơn hào hải vị, tươi ngon quý hiếm đều được, nhưng yêu cầu cũng cao. Cô nương, ngươi muốn bán gì?"