"Nhưng người râu ria rậm rạp kia cười rất vui vẻ mà!" nhân sâm tinh vô tội nhìn nàng.
"Đó là nam nữ tán tỉnh nhau..." Tống Anh cực kỳ bất đắc dĩ, hơi khó mở miệng, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng nói: "Lúc ngươi ở trên núi đã từng nhìn thấy động vật sinh sản rồi đúng không? Hoặc thực vật các ngươi thụ phấn hoa ấy. Cũng tương tự như vậy, đây là cách lấy lòng nhau."
Nói như vậy, tiểu nhân sâm lập tức hiểu ra.
"Ồ, hóa ra bọn họ đang giao lưu phối ngẫu!" nhân sâm tinh mở to mắt, nói rất lớn tiếng.
Mặt già của Tống Anh đỏ lên, dù sao nàng cũng đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, tính cách cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, khi đứng trước đám đông luôn vô thức có mấy phần ngượng ngùng, may mà da mặt nàng đủ dày, áp chế cảm xúc này xuống.
Trên đầu đội mũ có rèm, cũng không quá mất mặt.
Tống Anh ho khan một tiếng: "Loại chuyện này không thể nói lớn tiếng, ngươi phải làm theo lời ta nói, nếu không sẽ trừ tiền công của ngươi."
nhân sâm tinh bĩu môi, hừ một tiếng.
Không phải chỉ là tìm đối tượng để giao phối thôi sao? Vì sao không thể nói lớn tiếng?
Nhưng nhìn kẹo hồ lô cách đó không xa, nhân sâm tinh cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Lúc này, Tống Anh bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình.
Những lời cát tường của nàng e rằng không thu hút được ai...
Cân nhắc trong chốc lát, nàng dứt khoát bất chấp tất cả, gân cổ lên rao: "Bán bánh ú đây! Bánh ú hoàng kim đây! Bánh ú hoàng kim chưa từng thấy bao giờ đây!"
"Bánh ú nhà ta cực kỳ chất lượng, vô cùng ngon miệng, ăn một cái là muốn ăn thêm năm cái! Ăn xong, chạy năm dặm cũng không tốn sức!"
"Sau khi ăn bánh ú, lưng không đau, chân không mềm, có sức đọc sách viết chữ!"
"Bánh ú nhà ta có vị ngọt, không ngọt không lấy tiền!"
"..."
Tống Anh vừa động não, miệng liên tiếp bật ra những lời rao bán lung tung hỗn loạn.
"Bánh ú hoàng kim là cái gì? Chẳng lẽ nhà ngươi bán bánh ú bọc vàng bên trong sao?" Nghe nàng hét to, không quá một lát đã có người đến đây, không nhịn được mà hỏi.
Tống Anh cong môi cười: "Khách quan ngài nói rất đúng. Bánh ú vàng óng không phải là bọc vàng sao?* Hôm nay ngài là người đầu tiên đến hỏi nên ta sẽ lột một cái ra cho ngài xem thử, đảm bảo đủ cả sắc lẫn hương vị!"
* Ở đây nữ chính chơi chữ: hoàng kim nghĩa là vàng, còn màu vàng óng là kim hoàng
Tống Anh nói xong, lập tức lấy ra một cái bánh ú lớn, lột lá sậy ra, đặt lên cái mâm đã chuẩn bị sẵn.
Sau khi phần bánh ú lộ ra, chỉ thấy gạo nếp màu vàng óng, đúng là khác với bánh người khác bán.
"Bánh ú của ngươi quả thực độc đáo, bao nhiêu văn tiền một cái?" Lập tức có người hỏi.
Gần đây có rất nhiều người bán bánh ú, nhưng mùi vị đều giống nhau, chỉ là gạo nếp bọc mứt táo, lúc ăn thì chấm đường, không có gì mới mẻ.
Còn bánh ú trước mặt này lại khá lạ mắt, trông cũng dẻo hơn và trong hơn các bánh ú khác, kí.ch th.ích người ta sinh ra cảm giác thèm ăn.
"Hôm nay chỉ có bánh ú mứt táo và 30 cái bánh ú đặc biệt. Loại bình thường nhân mứt táo 2 văn tiền một cái, loại đặc biệt thì 20 văn một cái." Tống Anh nói.
Bánh ú đặc biệt được buộc bằng dây cọ để phân biệt, hôm nay không bán nhiều lắm.
"Bánh ú đặc biệt?" Không ít người nhìn qua, "Có gì khác biệt mà lại đắt hơn nhiều như vậy?"
"Nhân giống nhau nhưng mùi vị lại khác biệt. Bánh ú ngọt bình thường của ta mềm dẻo, thơm ngọt, còn loại đặc biệt thì thanh hơn, ngọt mà không ngấy. Đây là công thức độc nhất vô nhị, người khác tuyệt đối không làm được." Tống Anh mạnh miệng.
Sau khi lời này được nói ra, không ít người cảm thấy tò mò về loại bánh ú đặc biệt này.
Nhưng giá cả...
Quả thực hơi đắt một chút.
Nhưng giá của bánh ú bình thường cũng không quá cao. Chỉ trong chốc lát, nàng đã bán được 20 cái bánh ú bình thường, bánh ú đặc biệt một cái cũng không bán được.