Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 68

Nguyễn thị đã nói vậy, Tống Anh liền ngoan ngoãn nghe lời. Sáng sớm hôm sau, nàng mang nồi hấp và bánh ú lên huyện bán.

Cái nồi hấp này rất tiện lợi, chỉ cần mang theo đủ than để đốt là được. Tống Anh thuê một chiếc xe bò không lớn lắm, không tiện mang theo than, may mà chợ ở huyện Lễ cái gì cũng có, thiếu cái gì thì đến lúc đó đi mua là được.

Hôm qua nàng ra ngoài, tiểu nhân sâm ở nhà cắm rễ xuống đất phơi nắng. Hôm nay nó bị Tống Anh kéo đi cùng.

Một lão yêu tinh sống ngàn năm biến thành một đứa bé bụ bẫm sợ sệt khiến Tống Anh cười không ngậm được miệng.

"Đó là cái gì? Nương, con có thể ăn không?" Sau khi thuê gian hàng xong, nhân sâm tinh chỉ tay vào sạp kẹo hồ lô đối diện, tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi.

"Ánh mắt ngươi tốt đấy, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra thứ đó ăn ngon." Tống Anh bĩu môi, nàng xuyên qua lâu như vậy mà vẫn chưa được ăn kẹo hồ lô ở cổ đại đâu!

"Ăn ngon sao?" Hai mắt nhân sâm tinh sáng rực, "Nương... Con muốn ăn."

Nuôi nó mấy ngày nay, Tống Anh chỉ nghe thấy câu này nhiều nhất.

"Được thôi, nhưng ngươi phải làm việc. Nhìn thấy số bánh ú này không? Ngươi bán cho tốt, sau khi bán xong ta sẽ cho ngươi 10 văn tiền công, có thể mua được 10 xâu kẹo hồ lô!" Tống Anh cong môi cười.

Xuống núi lâu như vậy, lúc này nhân sâm tinh mới cảm nhận được tầm quan trọng của tiền bạc.

Đồ xấu xa này nói ba câu không rời khỏi tiền, cỏ dại trong hậu viện phải dùng để kiếm tiền, bánh ú cũng phải kiếm tiền...

nhân sâm tinh cau mày, nhìn dòng người qua lại...

Những người này sau khi cầm đồ lên đều sẽ đưa tiền đồng, xem ra muốn ăn ngon thì không thể không có tiền.

Chờ đồ xấu xa này mua cho nó ăn á? Không chừng tóc nó sẽ bị kéo trọc mất!

Cho nên bản thân nó phải tự tích cóp!

"Được! Bán thế nào?" nhân sâm tinh ngây ngô hỏi.

Tiểu nhân sâm trông rất xinh đẹp, khuôn mặt mũm mĩm trắng hồng, đôi mắt to tròn đen láy, đỉnh đầu có một chùm tóc được buộc lên, trông y hệt đứa bé trong tranh Tết.

"Ngươi đứng trước sạp dẫn khách tới là được. Nếu có người tới thì nói mấy câu dễ nghe làm khách vui vẻ." Tống Anh nói.

nhân sâm tinh mím môi.

Chỉ cần làm con người vui vẻ?

Vậy thì quá đơn giản!

Tiểu nhân sâm đứng trước quầy hàng, ngó trái ngó phải, bắt đầu học tập dáng vẻ của loài người.

Tống Anh cũng không nhàn rỗi, không chê mất mặt, mở miệng mời chào: "Bánh ú vàng óng đây! Vàng óng đây! Bánh ú thơm ngon mười dặm tìm chân tâm đây! Mau tới mua bánh ú đi, bánh ú vàng óng số lượng có hạn! Bán hết thì không còn nữa đâu!"

Vừa dứt lời, Tống Anh quan sát, chỉ có hai, ba người quay đầu liếc mắt nhìn một cái.

Không có sức hấp dẫn gì cả.

"Ngươi làm gì đấy?" Tống Anh vừa nhìn sang tiểu nhân sâm thì lập tức sợ hết hồn.

Chỉ thấy tiểu tử này cong môi cười như một đóa hoa, tay làm hoa lan chỉ, ghê tởm đến mức khiến nàng suýt nôn hết bữa cơm tối qua ra ngoài!

"Làm người ta vui vẻ đó! Nương, ngươi xem ngươi xem, cái người râu ria rậm rạp kia cười cực kỳ sung sướng, miệng cũng không khép lại được, cho nên con muốn học theo người bên cạnh hắn..." nhân sâm tinh lập tức đáp.

Khuôn mặt nhỏ đầy kiêu ngạo.

Tống Anh nhìn về hướng nó chỉ, suýt nữa không thở được.

Chỉ thấy cách đó năm, sáu thước có một nam nhân cao lớn thô kệch, bên cạnh có một tiểu kiều mị đi cùng, tiểu kiều mị kia liếc hắn một cái, nam nhân liền vui  vẻ cong môi, chân cũng mềm nhũn.

Cái tốt không học lại đi học cái xấu...

"Đó là nữ nhân. Bây giờ ngươi là một đứa bé, nói mấy câu cát tường là được." Tống Anh lập tức nói.

Bây giờ nhân sâm tinh chính là nhi tử trên danh nghĩa của nàng, chẳng may nó thích thứ gì đó kỳ kỳ quái quái, người mất mặt chính là nàng!

"Câu cát tường là gì?" nhân sâm tinh hoàn toàn không biết gì.

Tống Anh nghĩ nghĩ: "Nếu có người tới mua bánh ú, ngươi cười với người ta một cái, chúc người đó tiền vô như nước, vạn sự như ý. Tuyệt đối không thể giống như lúc nãy, sẽ dọa người ta chạy mất."

Bình Luận (0)
Comment