Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 67

Mua thêm mấy trăm cân gạo nếp, đường, mứt táo, trứng vịt, thịt heo, hạt dẻ và đậu đỏ cũng mỗi thứ một ít.

Mang một đống đồ lớn về nhà, Tống Anh bắt đầu bận rộn.

Nguyễn thị sợ Tống Anh không có củi đốt nên trước khi nàng dọn đến đây đã chuẩn bị sẵn một đống lớn cành đậu khô. Tống Anh mang đậu này đi ngâm nước, lấy nước tro thu được lọc đi lọc lại nhiều lần, làm như vậy thì bánh ú mới có màu vàng óng đẹp mắt nhất.

Hôm qua ngâm không ít gạo nếp, sáng sớm đã đưa qua cho nương.

Mẻ đầu tiên này là mười tám cân gạo nếp, đều dùng để làm bánh ú nhân mứt táo đơn giản, loại bánh ú này có giá không cao nhưng lại được mua nhiều nhất.

Một cân gạo nếp có thể làm ra được 15 đến 20 cái bánh ú. Giá gạo nếp là 6 văn một cân, thứ đắt đỏ nhất chính là mứt táo và đường.

"Lão đại, loài người các ngươi làm gì cũng ăn ngon như vậy sao?" ภђâภ รâ๓ tinh đã hoàn toàn mê mệt món ăn này.

Hôm qua làm không đến 40 cái bánh ú, đưa cho cha nương một nửa, những cái còn lại gần như đều chui vào bụng ภђâภ รâ๓ tinh.

"Ngươi còn muốn ăn nữa à? Nhân sâm các ngươi ăn đất là được rồi, thứ này không thích hợp với ngươi đâu." Tống Anh ghét bỏ nói.

Một loại thực vật cấp thấp trong chuỗi thức ăn còn ăn nhiều hơn nàng!

Không hề khoa học chút nào!

"Ta thấy trong lá sậy mà ngươi chuẩn bị có một ít linh khí!" ภђâภ รâ๓ tinh nói, "Ta muốn ăn, ta muốn ăn!"

"Đây là loại đặc biệt. Trong lúc bán bánh ú, ngươi chỉ có thể ăn loại bánh ú này nhiều nhất ba cái một ngày, không được ăn nhiều hơn." Tống Anh rất dứt khoát.

Nàng có rất nhiều linh thủy, cả một hồ, thậm chí bình ngọc kia vẫn còn đang chậm rãi chảy ra ngoài.

Nhưng gần đây nàng đã tính toán tốc độ dòng chảy của bình ngọc.

Trong một ngày, lượng linh thủy chảy ra từ bình ngọc chỉ có thể đựng đầy ba lu nước.

Đương nhiên số lượng này không ít, nhưng sau này nàng sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến linh thủy hơn, hơn nữa vì để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, tuyệt đối không thể lãng phí.

Huống chi, nàng cũng không thể quá ỷ lại vào linh thủy, lỡ như có một ngày không còn không gian nữa thì sao.

Vì vậy, mỗi ngày chỉ bán dưới 100 cái bánh ú gói bằng lá sậy được tưới linh thủy, chủ yếu vẫn dựa vào các loại bánh ú bình thường khác để kiếm tiền.

ภђâภ รâ๓ tinh cũng không biết có bao nhiêu linh thủy, trong suy nghĩ của nó, thứ tốt như vậy chắc chắn cực kỳ ít.

Thật ra chỉ số thông minh của nó chỉ tương đương với đứa bé năm, sáu tuổi, cho nên cảm thấy ba cái bánh ú lớn cũng không ít.

Huống chi Tống Anh còn đồng ý tưới một bình linh thủy cho nó mỗi ngày.

"Cái này có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" ภђâภ รâ๓ tinh tò mò hỏi.

"Hôm nay lúc lên huyện ta đã đi hỏi thăm, loại bánh ú bình thường này 2 văn tiền một cái, bánh ú thịt thì 3 văn. Chúng ta không thể bán giá cao hơn người khác quá nhiều, ngoại trừ bánh ú đặc biệt, tất cả các loại khác đều có giá dưới 7 văn." Tống Anh đáp.

ภђâภ รâ๓ tinh không hiểu lắm về tiền bạc.

Sau khi nàng nói chuyện này với Nguyễn thị, Nguyễn thị cũng tỏ vẻ tán đồng.

"Bánh ú của nha đầu con rất đẹp, chắc chắn bán chạy hơn người khác một chút, ít lãi nhưng bán được nhiều. Ngày mai để ca ca con..." Nguyễn thị nói tới đây thì ngừng lại, "Ngày mai để cha con đi bán bánh ú với con đi."

Tống Tuân chưa lập gia đình, dù sao vẫn phải tránh tị hiềm, tránh để người khác nói hươu nói vượn.

"Lần này không có nhiều bánh ú lắm, con có thể tự mang đi bán, sau này thì tính sau." Tống Anh lập tức nói.

Nguyễn thị đã đếm giúp nàng, chỉ có 300 cái mà thôi, không cần đến hai người.

"Vậy cũng được, nhưng lúc về vẫn phải đợi cha con về cùng. Một cô nương gia dẫn theo một đứa bé như con lại cầm nhiều tiền như vậy, lỡ như gặp phải kẻ có ý xấu thì phải làm sao?" Nguyễn thị lại nói.

Trị an ở huyện Lễ rất tốt, nhưng đó là bên trong thành, ở ngoài thành thì không nói chắc được.

Bình Luận (0)
Comment