Chuyện này không phải là Triệu chủ sự cố ý làm khó, dù sao cũng là hợp tác làm ăn, nếu người hợp tác là tội phạm bỏ trốn, vậy chẳng phải bọn họ sẽ phạm phải tội bao che cho tội phạm sao? Nhất là nếu làm ăn lâu dài, tất nhiên phải ký khế ước, cần phải xác định thân phận khớp với hộ tịch mới được.
Đương nhiên, đây là do Duyệt Phong Lâu bọn họ quản lý nghiêm ngặt, nếu đổi thành nhà khác thì chưa chắc như thế.
Tống Anh cũng hiểu được, vô cùng dứt khoát tháo mũ có rèm ra.
Mũ có rèm vừa tháo ra, gương mặt của Tống Anh khiến Triệu chủ sự và gã sai vặt hoảng sợ.
Ngay sau đó, Triệu chủ sự cũng nhận ra phản ứng của mình không ổn, vội vàng nói: "Cô nương chớ trách, tại hạ chỉ là không ngờ cô nương sẽ..."
"Ta hiểu. Xin hỏi nên xưng hô với các hạ thế nào?" Tống Anh nói thẳng.
"Kẻ hèn họ Triệu, tên Hoài Chí, là người trông coi việc mua sắm của Duyệt Phong Lâu này." Triệu chủ sự lập tức nói.
Tống Anh gật gật đầu: "Ta... Nhà mẹ đẻ họ Tống."
Triệu quản sự nhìn nàng một cái, thấy nàng búi kiểu tóc của phụ nhân, lại không lấy giới thiệu họ nhà chồng, hiển nhiên là hòa ly, bị hưu hoặc là tang phu, cũng không tiện hỏi nhiều, huống chi nữ tử này còn trẻ, vẫn nên giả ngốc, khách khí kêu một tiếng: "Tống cô nương."
Tống Anh lại đội mũ có rèm lên, tránh khiến người khác mất tự nhiên.
"Triệu quản sự, không biết ông còn nhận bánh ú này của ta nữa không?" Tống Anh hỏi.
"Nhận!" Triệu quản sự lập tức đáp một tiếng, "Bánh ú cô nương làm vô cùng độc đáo, đúng là thứ tửu lầu bọn ta cần. Không biết ngươi mang theo bao nhiêu cái bánh ú như vậy đến đây? Bọn ta đều mua hết. Nếu tiện, sau này bọn ta vẫn mua bánh ú này, có bao nhiêu mua bấy nhiêu."
"Triệu quản sự, thứ ngươi ăn chính là bánh ú hoàng kim có mùi vị ngon nhất. Chỗ ta bây giờ chỉ có hơn 20 cái, sau này mỗi ngày cũng chỉ cung ứng 100 cái thôi. Bánh ú bình thường hôm nay có hơn 100 cái, kể từ ngày mai có thể tăng thêm." Tống Anh nói.
Nghe thấy lời này, Triệu chủ sự cau mày.
Chỉ hơn 20 cái?
Vậy làm sao đủ?
Duyệt Phong Lâu không chỉ có một tửu lầu, cái ở huyện Dung Thành là chi nhánh chính, mấy huyện khác xung quanh cũng đều có chi nhánh, lượng khách đón tiếp mỗi ngày nhiều không kể xiết, chút bánh ú này còn không đủ nhét kẽ răng.
"Tống cô nương, bánh ú tốt như vậy mà số lượng ít quá cũng khó bán lắm." Triệu quản sự nói.
"Quản sự, số lượng bánh ú như vậy không tính là ít. Bánh ú bình thường ông muốn bao nhiêu, ta đều có thể cung cấp, cái nào cũng đều có màu sắc vàng óng, mềm dẻo thơm ngọt, chỉ duy nhất loại ông vừa ăn có hương thơm thoang thoảng. Thứ tốt như vậy... không thể nào khắp nơi đều có..." Tống Anh nói xong, lấy một cái bánh ú bình thường ra cho Triệu quản sự xem.
Triệu quản sự liếc mắt một cái, phát hiện bề ngoài của cái bánh ú này không khác biệt mấy, lột ra xem, màu sắc bên trong cũng rất đẹp, chỉ là thiếu hương thơm đặc trưng kia.
Ăn thử một ngụm...
Cũng không tệ, ít nhất mềm dẻo hơn các loại bánh ú khác một chút, xem như bánh ú trung thượng phẩm.
Nhưng sau khi ăn thử cái bánh ú lúc nãy sẽ cảm thấy bánh ú như vậy thiếu chút hương vị độc đáo.
Nhưng Triệu chủ sự cũng không ngốc.
Màu vàng óng này đã là một điểm rất đặc biệt, mặc dù trong miệng Tống cô nương, đây là bánh ú bình thường, nhưng đối người khác mà nói thì không phải như vậy. Còn về loại lúc nãy đã ăn... trái lại có thể dùng để quảng bá một phen.
"Bánh ú này của cô nương bán giá thế nào?" Triệu quản sự cười tủm tỉm hỏi.
"Bắt đầu từ ngày mai, ta có bốn loại bánh ú, bánh ú đậu đỏ mứt táo, bánh ú nhân lòng đỏ trứng, bánh ú thịt và hạt dẻ cùng loại bánh ú ngọt hoàng kim cực phẩm này. Giá cả bốn loại này không giống nhau, theo giá bán lẻ, bánh ú ngọt đậu đỏ 2 văn, bánh ú lòng đỏ trứng 4 văn, bánh ú thịt 7 văn, bánh ú ngọt hoàng kim cực phẩm thì ít nhất 20 văn."