Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 73

Tống Anh vừa nói xong, ánh mắt Triệu chủ sự hơi thay đổi mấy phần.

Bánh ú trên thị trường chỉ có nhân mứt táo và nhân thịt, giá cả thấp, dù đắt mấy cũng chỉ 2 đến 3 văn tiền. Khẩu khí của Tống cô nương này cũng lớn thật, ra giá cao như thế.

"Xin hỏi cô nương, các loại bánh ú khác cũng có màu sắc thế này sao?" Triệu chủ sự suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Đương nhiên." Tống Anh gật đầu.

"Nhưng ngươi cũng nói đó là giá bán lẻ... Bọn ta mua theo xâu, mỗi xâu 100 cái thì nên tính giá thế nào?" Triệu chủ sự mời Tống Anh ngồi xuống, sai người rót một ly trà.

Tống Anh nghĩ nghĩ: "Bánh ú đậu đỏ mứt táo mỗi xâu 150 văn, nhân lòng đỏ trứng mỗi xâu 300 văn, nhân thịt mỗi xâu 500 văn, riêng bánh ú ngọt cực phẩm số lượng ít ỏi kia, ta muốn được chia phần, bất kể Duyệt Phong Lâu các ngươi bán được bao nhiêu tiền, ta đều lấy một nửa."

Nếu nàng tự bán thì sẽ rất khó để bán với giá cao, nhưng tửu lầu này thì khác.

Duyệt Phong Lâu cũng không ngốc đến mức bán bánh ú hiếm như vậy với giá thấp.

Triệu chủ sự ngạc nhiên nhìn nàng.

"Cô nương muốn một nửa ư?" Triệu chủ sự không nhịn được mà mỉm cười, "Cô nương thật thông minh. Bánh ú này ở trong tay ngươi, cho dù hao hết tâm tư cũng chỉ bán cao nhất 30 đến 50 văn một cái, nhưng có chiêu bài Duyệt Phong Lâu bọn ta, cho dù định giá một lượng bạc thì cũng có người dám mua."

"Nhưng chưởng quầy của ông cũng sẽ bán nó đắt như vậy." Tống Anh tự tin mỉm cười: "Tuy số lượng ít ỏi, nhưng danh tiếng của Duyệt Phong Lâu các ngươi rất tốt, vậy nên ta suy đoán, bánh ú này ở trong tay các ngươi, giá bán cao nhất là 200 văn một cái."

Triệu chủ sự lại sửng sốt.

Tiểu cô nương này thật thông minh.

Duyệt Phong Lâu có danh tiếng tốt, cho dù là thứ khan hiếm cũng sẽ bán một cách lý trí. Tuy bánh ú này có hương vị độc nhất vô nhị, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một cái bánh ú mà thôi.

"Không biết mỗi ngày cô nương có thể đưa đến ít nhất bao nhiêu chùm bánh ú? Ta và ngươi viết vào khế ước là được." Triệu chủ sự nói lời này tương đương với việc ấn định mọi chuyện, "Theo thời gian hiện tại, bọn ta có thể bán bánh ú tối đa một tháng nữa. Gần nửa tháng sau là tới Đoan Ngọ, khi đó nhu cầu sẽ lên cao nhất, không biết cô nương có thể cung cấp bao nhiêu?"

Đã có bánh ú hoàng kim này, tất nhiên sẽ không nhận những loại bánh ú khác.

Đương nhiên, Duyệt Phong Lâu bọn họ luôn làm việc đàng hoàng, số bánh ú đã đồng ý mua trước đây sẽ không hủy bỏ. May mà bánh ú của những người khác đều tương đối bình thường, cho nên chỉ đặt theo chùm và đặt trước một vài ngày, xem như không có tổn thất.

Tống Anh ngẫm nghĩ.

Nương nàng, Nguyễn thị gói bánh ú vừa nhanh vừa đẹp, mỗi ngày gói được khoảng bảy, tám trăm cái. Nếu muốn kiếm tiền cũng có thể nhờ những người khác trong Tống gia làm, tức phụ nhi của ba nhà Tống gia đều là người nhanh nhẹn, lão thái thái Mã thị càng không cần phải nói.

Trong thôn cũng có người có quan hệ không tệ với Nguyễn thị, có thể mời họ đến giúp.

"Số lượng bánh ú ngày mai đã được đặt rồi, chỉ có 20 xâu bánh ú bình thường, cũng chính là 2000 cái. Từ ngày mốt, mỗi ngày có thể cung cấp 50 xâu bánh ú, chỉ là không biết Triệu quản sự có thể bán nổi hay không, nếu không thể thì ta sẽ giảm bớt một phần." Tống Anh cười nói.

Nhưng vừa nói vậy, Triệu chủ sự đã bật cười.

"Cô nương có điều không biết, Duyệt Phong Lâu có đến 7 chi nhánh ở Dung Thành. Đừng nói là 50 xâu, cho dù 100 xâu, Duyệt Phong Lâu bọn ta cũng có thể bán hết!" Triệu chủ sự tự tin nói.

Không nói đến nơi khác, chỉ tính riêng huyện Lễ này thôi.

Năm ngoái, có gia đình tiếng tăm, giàu có nào ở huyện Lễ mà không ăn bánh ú của bọn họ?

Tuy hạ nhân của những gia đình này cũng có làm, nhưng món ăn do tửu lầu làm cũng có phần khác biệt với đầu bếp nhà mình làm. Nếu năm nay dùng bánh ú hoàng kim cực phẩm kia để quảng bá tên tuổi, chắc chắn bánh ú bình thường càng được ưa chuộng hơn!

Bình Luận (0)
Comment