Duyệt Phong Lâu dám mua, Tống Anh dám làm.
Ngay lập tức, Triệu Hoài Chí cầm giấy bút đến đây, cùng Tống Anh viết khế ước.
"Tống cô nương, mỗi ngày nhà bọn ta đều kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, cho nên chất lượng của bánh ú tuyệt đối không thể có vấn đề. Nếu không, không cần biết bánh ú của ngươi đặc biệt thế nào, chỉ cần có vấn đề về chất lượng, bọn ta sẽ kiên quyết không hợp tác nữa." Triệu chủ sự nghiêm túc nói.
Thà nói rõ trước còn hơn đến khi thực sự có vấn đề, hai bên đều khó xử.
"Tất nhiên." Tống Anh tỏ vẻ thản nhiên.
"Tống cô nương có đảm bảo người khác không làm được bánh ú hoàng kim này không?" Triệu chủ sự hỏi lại trước khi đặt bút viết.
"Triệu chủ sự yên tâm, cho dù có người nghiên cứu ra được cách để bánh ú có màu vàng óng thì cũng tuyệt đối không bắt chước được hương vị của bánh ú hoàng kim cực phẩm nhà ta. Có loại bánh ú này, bánh ú ở Duyệt Phong Lâu các ngươi chính là độc nhất vô nhị." Tống Anh nói.
Nghe vậy, Triệu chủ sự hài lòng mỉm cười.
Đương nhiên cũng viết bánh ú cực phẩm độc nhất vô nhị vào khế ước.
Loại bánh ú này, nếu đã đưa cho nhà bọn họ bán thì không thể tiếp tục tự bán nữa.
Tống Anh đương nhiên hiểu rõ quy tắc.
Triệu chủ sự thấy nàng ăn mặc bình thường, nghĩ nghĩ, vẫn đưa trước hai lượng bạc tiền cọc, ngày mai sau khi đưa bánh tới sẽ xác định số lượng rồi thanh toán hết số tiền còn lại của ngày đó.
Bước ra khỏi Duyệt Phong Lâu, khóe miệng Tống Anh cong lên.
Tiểu nhân sâm rất hiểu chuyện, nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng: "Ta nghe hiểu, ngươi bán được rất nhiều, nhưng vì sao bánh ú hôm nay đều đưa hết cho bọn họ?!"
"Số bánh ú còn dư lại cũng không nhiều lắm, đưa cho bọn họ ăn để tạo ân tình, cho khách đến đây hôm nay ăn thử, ngày mai đương nhiên sẽ càng nhiều người tới mua hơn. Tửu lầu kiếm được nhiều hơn thì ta mới có thể kiếm được nhiều hơn." Tống Anh cong môi cười, "Còn muốn ăn kẹo hồ lô không?"
"Ăn!" ภђâภ รâ๓ tinh không chút do dự đáp.
"Đợi lát nữa đi. Bây giờ đưa ngươi vào cửa chính của tửu lầu, chúng ta gọi hai, ba món phụ, ăn một bữa cơm đàng hoàng." Tống Anh lại nói.
Không phải nàng tham ăn, chủ yếu là muốn nếm thử xem rốt cuộc món ăn của Duyệt Phong Lâu đặc biệt thế nào.
Lúc nguyên chủ còn ở hầu phủ, thật ra cũng không được ăn bao nhiêu đồ ngon.
Chỉ vài trường hợp quan trọng mới gọi nàng ấy đến, nhưng trong trường hợp như vậy, nguyên chủ hoàn toàn không dám động đũa.
Còn trong thời gian nàng bị nhốt trong phòng, ngây ngốc trong tiểu viện của mình, hầu phủ keo kiệt hơn nhiều, hạ nhân cũng xem thường nàng ấy không được sủng ái, cho nên... thức ăn đều không thể chấp nhận được.
Sau khi xuyên tới, gần như mỗi ngày nàng đều ăn màn thầu và bánh bột ngô, sau đó mới là loại bánh ú này. Bây giờ có cơ hội nên muốn ăn ngon hơn, đương nhiên cũng không dám quá xa xỉ, chỉ tiêu khoảng 100 văn mua mấy món rẻ nhất thôi, số tiền còn lại dùng để mua nguyên liệu.
...
"Đại nhân, là cô nương bán quả dại." Trên lầu có người nói.
Hoắc Triệu Uyên nghiêng đầu nhìn theo, hơi sửng sốt.
Tuy đội mũ có rèm, nhưng rèm rất mỏng, có thể nhận ra nàng búi kiểu tóc của phụ nhân. Mới qua bao lâu mà đã xuất giá rồi?
Bên cạnh còn có một đứa bé...
Vậy khả năng cao là gả cho người tang thê.
Hoắc Triệu Uyên nhấp một ngụm rượu, cũng không nghĩ nhiều: "Lúc trước có người đến thôn Hạnh Hoa báo tang à?"
"Đúng vậy. Trước đây đại nhân từng nói, nếu sau này ngài ra đi thì phải lập mộ gió* cho ngài ở thôn Hạnh Hoa. Trước đó ngài gặp chuyện, "thi thể" cũng được tìm thấy, đương nhiên không có ai nghi ngờ gì, lập tức sai người đến báo cho lý chính của thôn Hạnh Hoa. Lý chính kia còn rơi vài giọt nước mắt vì ngài đấy!" Hoắc Tứ Tượng lập tức nói.
*mộ gió: Mộ gió, còn gọi là "mộ chiêu hồn" là những ngôi mộ không chôn cất thi thể người quá cố mà chỉ là những nấm đất tượng trưng do người thân trong gia đình đắp lên, để tưởng niệm người đã khuất khi không tìm được thi thể để an táng
Lúc ấy, bọn họ thương tâm muốn chết, thật sự cho rằng đại nhân đã chết ở kinh thành.
Ai ngờ sau khi bọn họ làm xong mộ gió, đại nhân lại quay về.
"Đại nhân, ngài có muốn hủy ngôi mộ gió đó không? Giữ lại cũng không may mắn." Hoắc Tứ Tượng hỏi.