Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 76

Nguyễn thị vừa nghe Tống Kim Sơn nói vậy, bà ấy sợ tới mức đứng lên: "Sao... Sao con lại lớn gan như vậy? Nhiều bánh ú như vậy, lỡ như chúng ta không làm kịp thì phải làm sao? Mấy nhà khác chưa chắc sẽ giúp chúng ta làm việc mà!?"

"Sao lại không kịp chứ?" Tống Anh bất đắc dĩ cười cười, "Nương, đây là kiếm tiền, lớn gan no chết, nhát gan đói chết, huống chi 5000 cái thật ra cũng không nhiều. Cho dù các bá nương, thẩm thẩm không muốn làm, trong thôn còn có rất nhiều người khác chịu góp sức."

Phụ nhân bình thường ở nhà chỉ thêu thùa, dệt vải, nuôi gà vịt, hỗ trợ gia đình một chút mà thôi.

Nếu nàng nhờ người khác gói bánh ú, đương nhiên sẽ trả tiền.

Còn về chuyện nhờ người Tống gia giúp...

Là thật sự cần thiết chứ không phải nàng mang tấm lòng thánh mẫu.

Mấy trưởng bối này của nàng tuy có chút lòng riêng, nhưng cũng không phải người ác độc. bình thường hay tranh cãi, nguyên nhân lớn nhất chỉ là chiếm chút tiện nghi của nhau mà thôi. Nhưng huynh đệ trục lý trong nhà, có ai không tranh thủ cho gia đình mình chứ?

Nếu hôm nay nàng có việc mà không nhờ người Tống gia ra tay trước thì không hợp lẽ.

Đương nhiên, nàng cũng sẽ không xem tiền như rác. Nếu các bá nương, thẩm thẩm làm tốt, nàng sẽ đưa tiền công, nhưng nếu cầm tiền của nàng mà không làm cẩn thận hoặc có ý nghĩ lệch lạc gì đó, nàng cũng tuyệt đối không khách khí.

Mấy ngày nay, Tống Tuân vốn nên lên huyện đi làm công, nhưng bởi vì lo lắng cho muội muội nên vẫn luôn ở nhà, lúc này nghe thấy lời nàng nói thì cũng tán đồng: "Nương, muội muội nói không sai. Gói bánh ú không phải chuyện khó, tức phụ, bà bà trong thôn đều biết làm, cho dù người trong nhà không chịu giúp đỡ, chúng ta cũng có thể tìm người ngoài chịu làm."

"Nương chỉ quá bất ngờ thôi, cứ tưởng con chỉ bán mấy cái bánh ú giống những người khác thôi..." Nguyễn thị gần như không còn nhận ra khuê nữ nhà mình.

Nhưng ngẫm lại cũng phải, ở hầu phủ hai năm, sao có thể không thay đổi chứ?

"Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta đi sớm một chút đi." Tống Kim Sơn bồi thêm một câu.

Nói xong, cả nhà vội vàng đến chính phòng, nhờ a gia a bà gọi các phòng đến.

Sau khi Tống Anh gả ra ngoài, Tống Lão Căn cũng thêm mấy phần áy náy với nhị phòng, mấy ngày nay lúc gặp nhi tử thứ hai nhà mình, thái độ cũng tốt hơn trước nhiều.

Trước đây ghét bỏ nhi tử thứ hai này quá sủng ái tức phụ, lại ghét bỏ nhi tức này chỉ sinh cho ông một tôn tử. Nhưng bây giờ, ép gả Tống Anh khiến ông hơi xấu hổ, cũng không tiện bắt bẻ tức phụ của nhi tử.

Sau khi Tống Tuân và Tống Anh đến từng nhà gọi, mọi người cùng tập trung lại đây.

"Nhà lão nhị, đại sự mà các ngươi nói là chuyện gì?" Tống Lão Căn lúc này mới lên tiếng.

"Cha, là chuyện của Anh nha đầu, người để tự nàng nói đi!" Tống Kim Sơn xoa xoa tay, thái độ hơi kích động.

Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng thấy cha ôn hoà với mình như vậy.

Mọi người nhìn về phía Tống Anh.

Hai lão phu thê không nói gì, trông hơi chột dạ, những người khác lại dùng ánh mắt vừa kỳ quái vừa phức tạp nhìn nàng.

Tống Anh tuy không phải con ruột của Tống gia nhưng dù sao cũng đã được nuôi dưỡng mười lăm năm.

Nếu không tính chuyện này thì nàng vẫn là người cùng tộc, lão gia tử thật sự xem nàng như vãn bối nhà mình, không hề có sự khách khí, xa cách đối với hài tử nhà khác.

"Nhị Nha, có đại sự gì? Nhà ở có vấn đề gì à?" Lão gia tử nhíu mày.

Sở dĩ ông phản cảm với việc Tống Anh gả cho người chết chính là vì sợ đám không ra gì trong thôn tìm tới cửa!

Trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, thôn Hạnh Hoa bọn họ lớn như vậy, có không ít quả phụ, nhiều người có thanh danh tệ hại!

Ai ngờ nha đầu này lại bướng bỉnh như thế!

Bình Luận (0)
Comment