Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 77

Chưa từng chịu khổ sẽ không biết hối hận, bây giờ xem ra có hối hận cũng đã muộn rồi!

Nếu thật sự có vấn đề thì chỉ có thể nghĩ cách tìm một căn nhà nhỏ gần Tống gia mà thôi!

Ai!

"A gia, nhà ở không có vấn đề gì." Tống Anh lập tức nói, "Ta muốn nhờ a bà và các bá nương, thẩm thẩm giúp ta làm việc. Hôm nay ta đã thỏa thuận làm ăn với Duyệt Phong Lâu trên huyện, sau này mỗi ngày phải giao cho bọn họ ít nhất 5000 cái bánh ú, chỉ mình ta và nương ta thì làm không xuể."

"Chỉ chút chuyện này ư? Cũng được, bánh ú này cũng không bán được bao lâu, bây giờ vừa qua xuân, bọn họ cũng nhàn rỗi, giúp một chút cũng không ngại." Tống Lão Căn nói thẳng.

Đại Diêu thị cười cười: "5000 cái bánh ú đúng là không ít đâu. Mỗi ngày ta liều sống liều chết gói chỉ sợ cũng không đến 500 cái... Không khéo tay như nương ngươi."

"Đúng vậy Nhị Nha đầu. Bọn ta vụng về, không thuận tay, gói cũng khó coi, ngươi đừng ghét bỏ là được." Tiêu thị Tam phòng cũng nói.

"Đây chính là làm ăn lớn, bọn ta làm bá nương, thẩm thẩm cũng nên giúp một tay. Nhị Nha buôn bán kiếm được lời thì mua chút kẹo cho bọn đệ đệ ngươi ăn là được." Tiểu Diêu thị cũng không từ chối.

Đương nhiên, tuy rằng mọi người đều đồng ý nhưng cũng không quá nhiệt tình.

Dù sao 5000 cái bánh ú cũng không ít, không chừng phải làm mệt đến bán chết bán sống, ai lại vui vẻ được chứ?

Nhưng không làm thì có vẻ trưởng bối như bọn họ không tốt bụng.

Chỉ có thể lừa gạt cho qua, tùy tiện gói một ít.

Tống Anh cười cười: "Tất nhiên không thể để a bà và các bá nương, thẩm thẩm làm không công được."

"Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi còn phát tiền công cho bọn ta sao?" Đại Diêu thị cười một tiếng, lời này của bà ta chính là trêu ghẹo, căn bản không nghĩ nhiều.

Bà ta chính là người như thế, luôn có gì nói nấy.

"Đương nhiên. Tuy rằng mọi người là người trong nhà, nhưng chuyện này cũng không dễ, sao con có thể để các trưởng bối làm lụng vất vả được chứ?" Tống Anh cũng không ngại nói mấy câu dễ nghe: "Nhân bánh ú sẽ do con chuẩn bị sẵn, mỗi ngày đưa đến từng nhà. Cứ 100 cái bánh ú là một xâu, tiền công gói mỗi xâu là 10 văn tiền."

"10 văn!? Thật sao?" Tiêu thị Tam phòng lập tức bật dậy.

Trong bốn nhà Tống gia, thật ra Tam phòng bọn họ khó khăn nhất.

Bởi vì Tam phòng bọn họ nhiều người, ba tiểu tử, một khuê nữ, lại thêm hai phu thê, đồ ăn mỗi ngày đủ cho Nhị phòng ăn tới mấy ngày!

Bình thường dù có dệt vải, thêu thùa, trồng rau cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, đồng ruộng lại phải thường xuyên chăm sóc, cho nên nam nhân nhà mình cũng không thể đến bến tàu khuân vác hàng ngày như nhị phòng được.

Chính vì vậy, cuộc sống rất gian khổ.

Chỉ có thể trông cậy vào việc bán lương thực sau khi thu hoạch, nhưng nếu sau này gặp phải hạn hán hay sâu bệnh thì cái gì cũng không còn!

Hơn nữa, Đại phòng còn biết đưa hai nhi tử đến trường tư thục, chẳng lẽ Tam phòng bọn họ không nghĩ đến sao?

Cho nên sau khi phân gia, lập tức đưa lão Tam nhỏ nhất đến trường, học được mấy chữ thì về nhà dạy lại cho hai ca ca, tốt xấu gì cũng nhận biết được mấy chữ...

Bọn họ làm tức phụ của người khác, có ai mà không khéo tay? Chỉ là không khéo léo và xinh đẹp bằng Nguyễn thị thôi!

"Nhị Nha, ngươi có biết mỗi ngày bọn ta có thể gói bao nhiêu cái bánh ú không?" Tiểu Diêu thị hơi nghi ngờ, "Ngươi có thể trả nổi nhiều tiền như vậy sao?"

"Các bá nương, thẩm thẩm xem như là người làm giỏi nhất trong thôn chúng ta rồi, từ sáng đến tối có thể gói được ít nhất bảy, tám trăm cái bánh ú, nếu dậy sớm và thức trễ hơn một chút thì ngàn cái bánh ú cũng không thành vấn đề." Tống Anh nói.

"Đúng thế. Nếu tính như vậy, chẳng phải mỗi ngày ngươi phải trả tận bốn, năm trăm văn tiền sao?" Tiêu thị bình tĩnh lại, cảm thấy chuyện này là không thể.

Tống Anh cười cười.

Bình Luận (0)
Comment