Tống Anh cũng không tin bọn họ sẽ lấy trộm bánh ú, dù sao cũng có liên quan đến tiền công.
Nàng nói thêm: "Dù sao bánh ú này là để bán cho Duyệt Phong Lâu, nếu bề ngoài không đẹp, e rằng sẽ bị trả về, cho nên phải làm chút ký hiệu trên dây gói, như thế nếu có bánh ú bị trả về, chỉ cần nhìn là biết ngay do nhà ai gói... Mỗi ngày đều gói nhiều bánh ú, có mấy cái có vấn đề cũng không sao, nhưng nếu số lượng quá nhiều... con cũng không dám nhờ nữa, còn phải bồi thường tiền bánh ú."
"Còn phải bồi thường ư?!" Đại Diêu thị lập tức nhảy dựng lên.
"Đương nhiên, lời này cũng là vì suy nghĩ cho mọi người thôi. Nếu lỡ như có quá nhiều bánh ú có vấn đề, Duyệt Phong Lâu người ta cảm thấy chúng ta không đàng hoàng, lập tức hủy bỏ chuyện làm ăn thì sao?" Sắc mặt Tống Anh nghiêm túc, "Đại bá nương, nói thật với người, chuyện bán bánh ú, con và Duyệt Phong Lâu đã thỏa thuận sẽ làm một tháng. Nếu mỗi ngày người đều gói bánh, sau một tháng, ít nhiều gì cũng có thể kiếm được mấy lượng bạc. Nhưng nếu... bởi vì một người gói quá tệ mà toàn bộ chuyện làm ăn bị hủy bỏ, người tổn thất... chính là mọi người."
Lời này nói xong, Đại Diêu thị lập tức hiểu ra.
"Đúng đúng đúng, ai làm sai thì bồi thường. Dù sao tay nghề của ta tốt, chắc chắn sẽ không làm sai!" Đại Diêu thị cong môi cười, "Nha đầu, ta có thể kêu Đại tỷ ngươi về nhà giúp không? Như vậy cũng có nhiều người hơn."
"Có thể. Tuy Đại tỷ đã xuất giá nhưng vẫn là người nhà họ Tống, đương nhiên có thể làm." Tống Anh nói.
Hai nhà khác vừa nghe vậy thì đều buồn bực.
Tam phòng có khuê nữ nhưng vẫn còn nhỏ, chỉ mới tám tuổi, mặc dù biết gói bánh ú nhưng tay nghề không tốt, tốc độ cũng không nhanh, không giúp được bao nhiêu.
Nhi tử trong nhà càng không cần phải nói, một đám nhóc quậy phá, nào có hiểu chuyện nghe lời như Tuân ca nhi.
"Còn có yêu cầu khác không?" Tống Lão Căn hỏi.
"Chuyện lớn thì không còn, nhưng vẫn còn hai chuyện nhỏ nữa." Tống Anh nói.
Nghe thấy lời này, những người khác đều dựng lỗ tai lên.
"Nhị Nha con cứ việc nói." Đại Diêu thị cười thành một đóa hoa, ánh mắt nhìn Tống Anh thân thiện hơn rất nhiều, cảm thấy nàng vô cùng thuận mắt.
Nha đầu này thật sự là phúc tinh của Đại phòng bọn họ sao!
Lúc Anh nha đầu bị đón đi, trong nhà được nhận tiền, nhi tử bà ta lên huyện mua nhà cưới thê, bây giờ trở về lại tìm được công việc dễ kiếm tiền như thế này.
"Ca, ta biết việc đối chiếu sổ sách ở tửu lầu của ngươi cũng không còn nữa, cho nên gần đây ngươi giúp ta một chuyện nhé. Không cần đi chép sách, ở nhà đối chiếu sổ sách, phụ trách giám sát và ghi chép giúp ta." Tống Anh không chờ người khác lên tiếng, tiếp tục nói: "Con biết ca con là một vãn bối, giám sát trưởng bối cũng không thích hợp, nhưng làm vậy chủ yếu là để tránh việc mọi người gói quá nhanh, xuất hiện tình huống tranh giành với nhau, càng tránh trường hợp có người thấy con chậm đưa nhân bánh ú, thiếu nhân mà dùng gạo nếp nhà mình để làm giả..."
"Nhân bánh của con được làm theo công thức bí mật, gạo nếp khác không làm ra được bánh ú như của con." Tống Anh bồi thêm một câu.
"Bánh ú còn có công thức bí mật à?" Đại Diêu thị ngạc nhiên.
"Đại tẩu, Nhị Nha người ta là người ở kinh thành, từng thấy việc đời, có thứ gì tốt mà chưa từng thấy chứ? Có công thức bí mật thì có gì lạ?" Tiểu Diêu thị Tứ phòng lên tiếng.
Nghe thấy lời này, những người khác đều đồng loạt gật đầu.
Không sai, nha đầu này đã ở kinh thành hai năm!
"Được. Tuân ca nhi hiểu chuyện nhất, để nó trông chừng, chắc chắn công bằng." Tống Lão Căn gật đầu.
Lúc này, Tống Tuân mới lên tiếng: "Muội muội yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận."
"Cuối cùng, còn có một chuyện muốn làm phiền Tam thẩm." Tống Anh cười cười, "Chỗ con còn thiếu ít lá sậy, muốn nhờ ba đệ đệ nhà người giúp cắt một ít. Đương nhiên cũng không phải làm không công, dựa theo số lá sậy cắt được mà tính, cắt bao nhiêu tính bấy nhiêu, con cũng trả tiền công cho bọn họ."
"Khoan đã!" Tiêu thị chưa kịp vui mừng thì Đại Diêu thị đã hô một tiếng, "Có phải Nhị Nha đầu đã quên rồi không? Đạt ca nhi nhà ta cũng có thể cắt lá sậy đấy."