Đại Diêu thị nghi ngờ nhìn nàng, ngay cả lão gia tử, lão thái thái cũng đều hơi sửng sốt.
Bên Đại phòng, Đại đường ca quanh năm ở trên huyện, chỉ có mỗi Đạt ca nhi nuôi bên người, bất kể là Đại Diêu thị và Tống Phúc Sơn hay lão gia tử, lão thái thái, đều vô cùng cưng chiều Đạt ca nhi.
Tống Anh cười như không cười: "Đại bá nương, Đạt ca nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, loại chuyện này vẫn không nên để hắn làm thì hơn."
"Nhị Nha đầu, Đạt ca nhi nhà ta và Võ ca nhi nhà Tam thẩm ngươi đều mười tuổi mà? Hắn có thể làm, sao Đạt ca nhi nhà ta không thể?" Đại Diêu thị có chút không vui, như vậy không phải là xem thường nhi tử của bà ta sao? Nhi tử của bà ta lại kém hơn nhi tử của Tam phòng à?!
Tiêu thị cười cười, không nói gì.
"Đại bá nương, nếu Đạt ca nhi hiểu chuyện thì trước đây cũng không bị dăm ba câu của Lý Tiến Bảo lừa gạt, dùng đá ném vào đường tỷ tỷ là con." Tống Anh nói thẳng không cố kỵ gì, "Lần này là đại sự của Tống gia chúng ta, con cũng là sợ Đạt ca nhi vẫn còn oán hận con rồi không nghiêm túc làm việc, đến lúc đó làm chậm trễ chuyện mọi người gói bánh ú."
Lời này vừa nói xong, sao Đại Diêu thị còn chưa hiểu được?
Nha đầu này ghi hận chuyện Đạt ca nhi ném đá vào đầu nàng trước đây!
"Ôi chao, chất nữ, không phải lúc đó ta đã đánh Đạt ca nhi một trận rồi sao? Nó đã biết sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không nghe Lý gia kia nói hươu nói vượn gì nữa!" Đại Diêu thị cười tủm tỉm, sốt ruột nắm tay nàng.
Tống Anh dịch tay ra: "Nếu đã biết sai, sao con vẫn chưa nghe thấy Đạt ca nhi xin lỗi?"
"Ta lập tức gọi tiểu tử hư đốn kia đến đây ngay!" Đại Diêu thị lập tức nói.
"Đại bá nương, đều là tỷ đệ trong nhà, con đương nhiên không hận hắn, chỉ là... hắn thà tin tưởng người ngoài cũng không tin người tỷ tỷ là con, cũng khó trách lòng con lạnh lẽo. Con muốn giận dỗi mấy ngày chẳng lẽ không được sao?" Tống Anh nhàn nhạt nói.
Đại Diêu thị nhìn nàng một cái, lại quay sang nhìn lão gia tử, lão thái thái.
Trong phòng không có ai nói giúp bà ta, nhất là nhị phòng, hai mắt Nguyễn thị kia đỏ lên, hiển nhiên lại nghĩ đến chuyện Tống Anh bị thương mà đau lòng.
Nguyễn thị có lợi hại hơn nàng cũng không dám nói gì thêm. Đệ muội này đỏ mắt khóc lóc, Nhị Nha lại hiếu thảo, không chịu để bà ta làm việc kiếm tiền nữa thì sao?
"Chuyện này là Nhị Nha ngươi chịu ủy khuất, trở về ta phải dạy dỗ lại nó! Lần này... không cho nó làm cũng được, để nó nhìn các ca ca đều có việc làm, chỉ mình nó không có cũng có thể nhớ lâu." Đại Diêu thị cũng rất sảng khoái.
Đại Diêu thị tuy độc miệng nhưng cũng là người dứt khoát.
Cho nên chuyện Tống Đạt, nàng chỉ tính lên người hùng hài tử*, không so đo với đại bá mẫu.
* Hùng hài tử: đứa trẻ ngỗ ngược, nghịch ngợm, phá phách
Sau khi bàn bạc mọi chuyện xong xuôi, mấy nhà đều hưng phấn không ngủ được.
Nông dân không dễ kiếm tiền, có thể đột nhiên có một công việc, chắc chắn là chuyện lớn.
Nhất là khi tiền công Tống Anh trả khá cao, cho dù là nam nhân thì đa phần cũng không kiếm được nhiều như vậy.
"Ngươi nói xem... Nhị Nha có thể trả nhiều tiền công như vậy, bản thân nàng có thể kiếm được bao nhiêu?" Ở Tam phòng, Tiêu thị hơi tò mò hỏi nam nhân nhà mình.
Tống Dần Sơn vừa nghe vậy thì nhíu mày: "Ngươi quản người ta kiếm được bao nhiêu làm gì? Có thể cho ngươi ké chút nước canh thì nên biết đủ đi! Trước đó cha ta ép nha đầu kia dọn ra ngoài, bây giờ Nhị Nha còn có thể nghĩ đến người trong nhà đã rất có lương tâm rồi."
"Ta cũng đâu có nói nàng vô lương tâm. Không phải..." Tiêu thị sốt ruột một chút, nói tiếp: "Không phải ta vì nhà chúng ta sao? Nhà ta có ba tiểu tử, một khuê nữ, ngươi lại chỉ có thể làm ruộng. Nếu chúng ta cũng có công thức bí mật, chẳng phải cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều sao..."