Nói tới đây, Tiêu thị đỏ mắt thở dài.
"Ai cũng có công thức bí mật sao? Nếu ngươi dám đoạt công thức bí mật của Nhị Nha về làm cho mình, lão gia tử nhất định sẽ đánh chết ngươi!" Tống Dần Sơn hung dữ nói một câu.
Tiêu thị hơi run rẩy: "Ta cũng không nghĩ như vậy, người khác kiếm tiền, ta còn không được ghen tị sao?"
"Ghen tị ai cũng không thể ghen tị với vãn bối! Nhị Nha mệnh khổ, mặc dù nhà ta nuôi nàng ta lớn lên, thực tế cũng không tốn mấy đồng tiền, nhưng cha nương thân sinh của nàng lại cho nhà chúng ta một trăm lượng bạc, nuôi mấy nàng cũng đủ! Người ta không nợ chúng ta, bây giờ dung mạo đã bị huỷ, vì suy nghĩ cho nửa đời sau thì cũng nên tích cóp ít tiền, ngươi cũng không thể có tâm tư dơ bẩn kia!" Tống Dần Sơn lập tức ngồi thẳng, nhìn chằm chằm rồi nói với Tiêu thị.
Hắn ta cũng không phải vì Nhị Nha, hắn ta là suy nghĩ cho thê tử nhà mình.
Mặc dù lão gia tử làm ra chuyện ép gả thiếu đạo đức, nhưng tại sao lão gia tử lại làm thế thì trong lòng hắn ta hiểu rất rõ!
Ông ấy không quan tâm đến thanh danh của mình vì suy nghĩ cho con cháu, nhưng cũng không thể hiện rằng cha hắn ta không có điểm giới hạn.
Nếu Tiêu thị tính kế với Nhị Nha, cha hắn ta nhất định sẽ không vui.
Cha hắn ta là người cần thể diện.
"Một trăm lượng bạc… Dù sao thì ta cũng chả lấy được mấy đồng." Tiêu thị hừ một tiếng: "Không phải bị đại phòng chiếm hết sao?"
Tống Dần Sơn nhìn chằm chằm bà ta.
"Ta biết là không được nghĩ tới chuyện học lén công thức bí mật của Nhị Nha!" Tiêu Thị lập tức nói: "Nhưng mà ta không cam lòng, nhị phòng có Anh nha đầu, chắc chắn mang về không ít thứ tốt từ nhà giàu kia, cái này không tính, nhưng ngươi ngẫm lại đại phòng và tứ phòng thì sao?"
"Đại ca không giống chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào mấy mẫu ruộng này, đại ca là thợ nhuộm có tay nghề, mỗi tháng đều có thể kiếm được bạc, Hiển ca nhi nhà huynh ấy bây giờ cũng vào làm việc trong phường nhuộm kia, sau này tiền bạc cũng sẽ càng ngày càng nhiều lên, mặc dù Đạt ca nhi nghịch ngợm, nhưng cũng tính là đứa trẻ thông minh, sau này biết mấy chữ thì làm gì mà không được."
"Tứ đệ mệnh tốt, cha nương sủng ái, rõ ràng là người vô đạo đức nhất nhưng lại được ăn quan lương, nhàn nhã, kiếm được nhiều tiền, mỗi tháng có hai lượng bạc, tứ đệ muội lại khéo tay, thêu hoa cũng có thể bán được giá cao, chỉ có chúng ta, nhân khẩu nhiều thì thôi không nói, lại còn không có nghề khác… Cuộc sống này khi nào mới kết thúc chứ? Ta nghĩ đến chuyện ba nhi tử của ta sau này cũng vô dụng giống như ngươi, trong lòng nghẹn muốn chết." Tiêu thị vỗ ngực, cảm thấy thật sự khó chịu.
Ba nhi tử, cả cuộc đời đều phải làm ruộng để kiếm ăn!
Mặc dù đứa con thứ ba được đi học trường tư thục, nhưng đã mười tuổi rồi mà làm gì cũng chậm!
Đâu giống như đại phòng nhị phòng, Hiển, Đạt và Tuân ca nhi, người ta đều học vỡ lòng từ nhỏ, học một ít thôi cũng đủ dùng rồi.
Ngay từ đầu, Tống Dần Sơn rất tức giận, nhưng nghe bà ta nói xong cũng chỉ thở dài.
"Thắng ca nhi đã mười lăm, cũng không thể ở mãi trong nhà, không học thêm nghề gì khác, ta nghĩ… Hết tháng này, chờ nó hái lá sậy xong rồi đưa nó đến huyện thành bên kia học vận tải, hơi vất vả nhưng kiếm được nhiều tiền, ba bốn năm lại cưới được thê tử…"
Tiêu thị nghe vậy, có hơi lo lắng.
Vận tải… Công việc kia rất nguy hiểm đúng không?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, người nhà quê còn có thể có con đường nào khác sao?
"Đương gia, ngươi có cảm thấy… Sau khi Nhị Nha trở về, nàng khác trước rất nhiều không?" Tiêu thị đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi phu quân.
"Sao có thể giống như trước đây? Dù sao cũng từng là thiên kim tiểu thư, sao có thể giống với nha đầu nhà quê được?" Tống Dần Sơn thản nhiên nói.
"Còn không phải sao! Ta cảm thấy khí chất toát ra rất doạ người… Ôi, nếu Nhàn tỷ nhi nhà ta có thể làm như vậy thì tốt rồi… Ngươi nói xem, tại sao ta không thể sinh ra được một nha đầu lợi hại như vậy chứ? Chẳng lẽ hài tử sinh ra trong nhà phú quý khác biệt với nhà nghèo chúng ta nhiều như vậy sao? Nhớ tới dáng vẻ vô tích sự kia của Nhàn tỷ nhi, ta lại tức giận!" Tiêu thị lại nói.