Tiêu thị đầy oán hận, nhớ tới khuê nữ của mình, chỗ nào cũng không hài lòng.
Ngày hôm sau, Tống Anh mang gạo nếp, nhân bánh và một ít lá sậy tới, đều mua trên huyện, nếu không đủ thì mấy đứa bé bên Tam phòng có thể cắt thêm.
Bánh ú được Tống Tuân phân chia theo loại nhân, riêng bánh ú cực phẩm chỉ để nhị phòng bọn họ gói.
Còn có bánh ú thịt cũng do nhị phòng gói trước, nhị phòng gói không kịp mới giao cho ba nhà khác.
Lão gia tử sợ mất mặt, dứt khoát để nhi tức các nhà đến tiền viện làm việc, tiện cho Tống Tuân giám sát.
Tống Anh không trì hoãn lâu, sau khi xử lý xong xuôi, lập tức giao 2000 cái bánh ú gói hôm qua đến Duyệt Phong Lâu.
Phần lớn người bình thường thích ăn bánh ú mứt táo.
Cho nên trong số bánh ú này, đa số là nhân mứt táo, còn lại là nhân lòng đỏ trứng và nhân thịt cùng hạt dẻ.
Số tiền mà Duyệt Phong Lâu đưa cho được chia làm hai phần, một phần là thanh toán nốt tiền bánh ú hôm nay, tổng cộng là ba lượng năm, phần thứ hai là năm lượng để đặt cọc cho ngày mai.
Sau hôm nay, không tính bánh ú cực phẩm, trong tay nàng đã thu vào ít nhất 15 lượng, đương nhiên sau khi trừ đi chi phí thì cũng không còn lời bao nhiêu, chưa đến 5 lượng.
Nhưng Tống Anh cảm thấy như vậy đã đủ rồi.
Một ngày 5 lượng, một tháng chính là 150 lượng.
"Triệu chủ sự, không biết bánh ú cực phẩm đã được định giá chưa?" Đưa bánh xong, Tống Anh vội vàng hỏi một câu.
"Đã định rồi, giống như cô nương đã nói, 200 văn một cái. Số bánh ú cô nương đưa ta hôm qua đều đưa đến mấy nhà khách quý. Sáng sớm hôm nay đã có người tới chờ, bánh ú này vừa đến là lập tức bán hết." Triệu chủ sự cười nói.
Nhưng để tránh tình trạng có người mua hết bánh ú, chỉ có mấy nhà khách quen mới được mua bánh ú, hơn nữa còn giới hạn số lượng.
Tống Anh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.
Bánh ú cực phẩm kiếm được nhiều tiền nhất, 200 văn một cái, nàng có thể nhận được một nửa, một tháng có thể kiếm được gần ba trăm lượng, quả thực là lợi nhuận kếch xù.
Có số tiền này, nàng có thể mua nhà, sửa nhà, còn có thể mua thêm mấy mẫu đất nữa!
Nhưng làm sao để cha nương và Tống Tuân nhận đồ mà nàng mua đây?
Tống Anh cảm thấy rất khổ tâm.
Tạm biệt Triệu chủ sự, trước tiên, Tống Anh đi đến mấy cửa hàng hôm qua đã chọn, mua hàng theo thường lệ rồi nhờ bọn họ chở về thôn.
Sau đó đến tiệm vải một chuyến, mua mấy bộ quần áo giống nhau cho ภђâภ รâ๓ tinh.
Nó không có nhiều quần áo lắm, đều là đồ thừa mà Tống Tuân mặc trước đây, nhưng Tống Tuân cũng không có thừa mấy bộ. Lúc này, nó đang mặc một bộ quần áo cũ kỹ vá chằng vá chịt, trông cực kỳ nhếch nhác, kéo giá trị nhan sắc của khuôn mặt mũm mĩm xuống tận đáy.
Chỉ là oan gia ngõ hẹp.
Đến tiệm vải, Tống Anh gặp được kẻ xem tiền như rác.
Giang Tử Thương học cùng trường với ca ca nàng khi còn bé, bị nàng lừa bốn lượng bạc.
Giang Tử Thương vừa thấy nàng thì lập tức giận dữ, ánh mắt như tóe ra tia lửa, nói với tiểu phụ nhân bên cạnh: "Nương tử, không phải lần trước ngươi hỏi ta đã tiêu tiền vào đâu sao... Chính là nàng ta. Ca ca nàng và ta cùng nhau đọc sách mấy năm, bây giờ rất đáng thương, ta cũng không thể không quan tâm đôi chút..."
Còn chưa nói hết câu, tiểu phụ nhân kia đã ném đồ vật trong tay xuống, đi thẳng đến chỗ Tống Anh.
Mở miệng lập tức nói: "Ngươi đáng thương có liên quan gì đến nhà ta?! Đừng nói chỉ là một muội muội của bạn học cùng trường, cho dù là muội muội ruột thì cũng không có chuyện vừa mở miệng mà đã đòi bốn lượng bạc! Hôm nay không gặp ngươi thì ngày khác ta cũng phải đến thôn Hạnh Hoa tìm cho ra! Mau đưa bạc ra đây, cho mượn mấy ngày mà thật sự xem là gia sản của mình sao?"
Giang Tử Thương ở đằng sau cong môi cười.
Tức phụ này của hắn ta vô cùng bủn xỉn, keo kiệt như phụ nhân đanh đá, nhưng cũng không phải không có chỗ tốt.
Bây giờ không phải sao? Không phải đã nhìn thấy chỗ hữu dụng rồi sao?