Hắn ta là nam nhân, đương nhiên không tiện làm khó dễ một tiểu cô nương như Tống Anh. Nhưng bây giờ không giống vậy, tức phụ của hắn ta ra tay, cho dù có lao vào đánh nhau thì cũng là chuyện của hai nữ nhân, không tính là hắn ta bắt nạt người khác.
Nhà mẹ đẻ của thê tử Giang Tử Thương họ Hồ, tuy hai người mới thành hôn không lâu, nhưng ở nhà, Giang Tử Thương bị quản rất chặt.
Ngày ấy hắn ta cầm bạc ra ngoài, vốn muốn đặt mua chút quần áo, trang sức cho thê tử mới cưới nhưng lại cược thua, lúc về nhà đương nhiên bị mắng một trận, đến tận hôm nay, quan hệ của hai phu thê mới hòa hoãn một chút.
Tống Anh cũng không hoảng hốt.
"Mượn? Có giấy mượn nợ không? Có nhân chứng không?" Tống Anh nhíu mày, "Mở miệng ra là đòi tiền, ta là cha ngươi hay là nương ngươi?"
Hồ thị nghe vậy, cực kỳ bực bội.
"Tử Thương nhà ta vừa mới nói nhà các ngươi nghèo khó, cho nên bọn ta tiếp tế cho ngươi bốn lượng bạc. Ngươi dựa vào đâu mà không nhận?! Lương tâm ngươi bị chó ăn mất rồi sao?!" Hồ thị sắp tức muốn chết.
Sao trên đời này lại có loại người mặt dày vô sỉ như vậy chứ?!
Bốn lượng bạc cũng không phải ít, nếu không phải ngày ấy trượng phu muốn mua trang sức, vải vóc và lương thực cho cả nhà thì cũng sẽ không mang theo nhiều tiền như vậy ra ngoài!
Nếu vứt đi, không chừng trong lòng nàng ta còn dễ chịu hơn bây giờ!
Tiếp tế cho muội muội của bạn học cùng trường? Chó má! Không chừng muội muội xui xẻo này còn có tư tình với nam nhân của nàng ta!
"Ồ, tiếp tế cho nhà ta ư?" Tống Anh cười khẽ một tiếng, "Giang Tử Thương chẳng qua chỉ học cùng trường với ca ta mấy năm khi còn bé thôi, cho dù nhà ta nghèo khổ, chẳng lẽ không còn thân thích cùng tộc nào sao? Đến mức phải đào túi tiền của một người khác họ như ngươi?"
"Tẩu tử Giang gia, ngươi có thể ra chợ hỏi thăm một chút. Ta nghĩ có không ít chủ quán đến nay vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày ấy, ngươi mở miệng hỏi một câu là biết có phải hắn tự nguyện mua đậu xanh của nhà ta hay không." Tống Anh khinh thường nói một tiếng.
Hồ thị sửng sốt.
Quay đầu nhìn thoáng qua nam nhân nhà mình.
Nhưng nghe đến quả đậu xanh, Hồ thị lập tức tỏ ra vô cùng tin tưởng nam nhân nhà mình: "Ngươi lừa quỷ à?! Đậu xanh gì mà tận bốn lượng bạc?! Huống chi nam nhân ta vốn dĩ không hề mang đồ về nhà!"
"Quả dại ta bán là thứ quý hiếm tìm được trong núi, số lượng có hạn, giá cả đương nhiên hơi cao một chút. Trước khi đưa bạc, hai bên đã thoả thuận xong rồi. Bản thân Giang Tử Thương không biết xấu hổ muốn chiếm tiện nghi lại không chiếm được, cuối cùng thẹn quá hóa giận tặng hết đồ cho người ta thì có liên quan gì đến ta?" Tống Anh bật cười, "Ngươi cảm thấy Giang Tử Thương là đồ ngốc sao? Nếu không phải hắn tự nguyện mua, sao ta có thể bước ra khỏi chợ? Nếu ta ra giá vớ vẩn, quan tuần tra chợ có thể để yên cho ta sao?"
Tống Anh nói xong cũng không nhiều lời, lướt qua hai phu thê này, bắt đầu chọn đồ cho ภђâภ รâ๓ tinh.
ภђâภ รâ๓ tinh vui vẻ đến mức nhúm tóc buộc trên đỉnh đầu lắc lư.
"Ngươi còn chưa chịu nói rõ cho ta biết rốt cuộc chuyện là thế nào nữa sao!?" Hồ thị lúc này tức giận nhéo tai Giang Tử Thương.
ภђâภ รâ๓ tinh hoảng sợ, vội vàng che tai của mình lại: "Nàng muốn kéo xuống để hầm canh uống sao?"
Hồ thị ngoái đầu lại trừng mắt.
Giang Tử Thương cảm thấy thật mất mặt: "Ta thật sự đã cho nàng ta mà! Ta còn có thể lừa nàng sao!"
"Phải, là cho ta đấy. Nhưng bản thân trượng phu ngươi là loại đức hạnh gì, ngươi còn lạ sao? Hắn sẽ vô duyên vô cớ lấy bạc tặng cho người ngoài như ta sao? Chẳng qua là đánh cược với ta rồi bị thua mà thôi." Tống Anh dùng giọng điệu châm chọc bổ một đao, sau đó nói với chưởng quầy: "Ta muốn mua năm xấp vải này."
Đương nhiên không thể chỉ mua quần áo cho mình tiểu nhân sâm thôi.
Nàng cũng chỉ chọn loại vải bình thường nhất, giá cả cũng không quá đắt, tổng cộng khoảng năm, sáu trăm văn.
Nguyên chủ có chút tay nghề, dệt vải, thêu hoa, vá áo cái gì cũng biết. Nàng kế thừa ký ức của nàng ấy, đương nhiên có thể tự làm quần áo cho mình.