Tống Anh vô cùng nhanh nhẹn đưa tiền.
Giang Tử Thương đỏ mắt, đây là tiền của hắn ta!
Nhưng lúc này, lỗ tai còn nằm trong tay bà nương nhà mình, càng cảm thấy mất mặt hơn, cắn răng nói: "Tuy ta có lòng mua quả dại nhà nàng ta nhưng nàng ta lại giở thủ đoạn lừa gạt! Lúc ấy ta cho rằng có thể thắng nàng ta, ai ngờ chỉ là chơi kéo búa bao mà lại thua liên tiếp mấy chục ván, đương nhiên là không lấy lại được tiền..."
Hồ thị nghe xong, cảm thấy nam nhân nhà mình thật vô dụng.
"Ta thấy ngươi là bị hồ ly tinh này mê hoặc rồi! Một đại nam nhân như ngươi lại chơi kéo búa bao thua nàng ta! Còn thua liên tiếp mấy chục ván? Giang Tử Thương, ngươi tự sờ lương tâm của mình đi, ta có thể tin được mấy lời này sao? Ngươi xứng với ta sao!" Hồ thị tức giận.
ภђâภ รâ๓ tinh lại hoảng sợ: "Ngươi đừng nói hươu nói vượn, nương ta không phải hồ ly tinh, nàng là con người mà! Không có lỗ tai cũng không có đuôi, càng không có đạo hạnh!"
Nếu nàng là hồ ly tinh, sao ภђâภ รâ๓ tinh như nó lại không nhìn ra chứ!?
Tống Anh cong môi cười: "Ngươi đúng thật là cái chày gỗ, người ta đang khen nương có sức hấp dẫn đấy."
ภђâภ รâ๓ tinh dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng.
Cho nên...
"Nàng ta đang khen nương à?" ภђâภ รâ๓ tinh cảm thấy khó hiểu, "Nhưng mà... hồ ly tinh có cái gì tốt? Cả người toàn là lông, còn có mùi hôi, làm gì giống như ta... linh vật nhân sâm, không hề có tí mùi nào, toàn thân đều quý giá."
ภђâภ รâ๓ tinh bọn nó ăn tinh hoa của nhật nguyệt, uống tuyết xuân mưa móc, quý hiếm biết bao nhiêu?
"Còn không phải sao!" Tống Anh không nhịn được mà cười.
Tiểu nhân sâm quá ngốc.
Thấy nàng cười, ภђâภ รâ๓ tinh càng bối rối, nhúm tóc trên đầu lại đung đưa.
"Nàng! Nàng đừng náo loạn! Đồ xấu xí như nàng ta thì là hồ ly tinh gì chứ!?" Giang Tử Thương vội vàng lên tiếng, kéo lỗ tai ra xa thê tử hai bước, nói tiếp: "Lý huynh nói nàng ta bị huỷ dung, lúc này xấu xí đến mức không thể gặp người khác, sao ta có thể có ý nghĩ gì với nàng ta chứ? Vậy chẳng phải là vô duyên vô cớ tự ghê tởm chính mình sao?"
Hồ thị sững sờ.
Tống Anh ung dung mỉm cười: "Phải đấy, dung mạo của ta đương nhiên không xứng với Giang đại ca, không sánh bằng cô nương bên cạnh Giang đại ca ngày ấy..."
Nói được một nửa, Tống Anh đột nhiên che miệng, tỏ vẻ áy náy liếc nhìn Giang Tử Thương một cái: "Ta nói hươu nói vượn, tẩu tử đừng tin là thật..."
Nói xong, Tống Anh bỏ chạy.
Giang Tử Thương ngây người, ngay sau đó muốn đuổi theo nàng.
Nhưng lại bị Hồ thị túm về: "Lời nàng nói có ý gì? Ngày đó ngươi ở cùng với nữ nhân khác sao?!"
"Nàng ta nói hươu nói vượn mà nàng cũng tin à!" Giang Tử Thương sắp điên rồi.
Sao hắn ta lại cưới một tức phụ ngu ngốc đến vậy chứ?
Nhưng giờ phút này, tức phụ ngu ngốc rất tức giận, nghi thần nghi quỷ, ép Giang Tử Thương phải thừa nhận.
Giang Tử Thương đương nhiên không muốn gánh nỗi oan này, liên tục giải thích. Hồ thị trong cơn bi phẫn lập tức ra tay, vừa cào vừa cấu, cực kỳ náo nhiệt...
Trước khi ra ngoài, Tống Anh đã để lại chìa khóa nhà cho nương nàng, vì vậy lúc này hàng hóa đã nằm ngay ngắn trong sân nhà nàng.
Sau khi xử lý một phen, lúc này mới mang vải vóc mua được sang Tống gia.
Năm xấp vải đương nhiên không phải chỉ cho một mình tiểu nhân sâm.
Tống Anh mang hai xấp màu tối trong số đó tặng riêng cho lão gia tử và lão thái thái trước.
Mã thị luôn kiệm lời, từ khi còn trẻ đã như vậy, luôn lấy phu vi thiên*, lúc này thấy hai xấp vải thì hai mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn Tống Anh cũng từ ái hơn.
* Lấy phu vi thiên: xem chồng là trời
Cả nhà này có ai nhớ rõ bà làm nương, làm bà bà chứ? Bình thường nhiều nhất cũng chỉ tặng mấy quả dưa, vài trái táo, cũng khó cho đứa nhỏ Nhị Nha này vừa kiếm được tiền đã mua vải cho bà.
Trên mặt Tống Lão Căn có phần mất tự nhiên: "Mới kiếm được chút tiền thì đừng phung phí! Bán bánh ú chỉ là chuyện nhất thời, không thể nuôi sống ngươi cả đời được! Vải này ngươi cầm về đi, ta không cần."