Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 86

Có Tống Tuân trông coi, Tống Anh hoàn toàn yên tâm, nhưng dù sao cũng là ngày đầu tiên, phải nghiêm khắc một chút.

Sau khi kiểm tra gần nửa canh giờ mới ra vẻ hài lòng nói: "Bánh ú mà các bá nương, thẩm thẩm gói đều đạt yêu cầu, tới lãnh tiền theo số lượng ca ca con ghi chép đi."

Tống Anh vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều vui vẻ.

Mã thị là trưởng bối, đương nhiên không thể vô lễ với bà, cho nên sau khi xem xong số lượng, Tống Anh chủ động đưa tiền qua, cũng nói: "Đã khiến a bà phải vất vả làm việc giúp con  rồi."

Mã thị gói không nhiều, chỉ 600 cái, Tống Anh đưa nhiều hơn một ít, tròn 100 văn: "Sau này còn phải làm phiền a bà giúp con trông nom bánh ú trong nhà đấy."

Làm trưởng bối, Mã thị có tác dụng rất lớn. Cho dù bà không phải là một bà bà thích nói nhiều, càng không hành hạ người khác, nhưng mấy nhi tức đều phải tôn trọng bà, trước mặt bà cũng phải thành thành thật thật, nếu không lão gia tử sẽ nổi giận.

Mã thị hiền hoà đồng ý.

Sau đó là Đại Diêu thị của đại phòng, gói khoảng 1050 cái.

Tiền của nương nàng và ca ca thì để về nhà mới đưa.

Tiêu thị cũng gói hơn 900 cái.

Tiểu Diêu thị trẻ tuổi hơn một chút, cho nên tốc độ gói hơi chậm hơn, nhưng cũng gói được 900.

1400 đến 1500 cái bánh ú còn lại đều do nương nàng và ca ca gói.

Tống Tuân không giống nam hài tử khác, từ nhỏ đã siêng năng chăm chỉ, chuyện gì cũng biết làm, chỉ là sức khỏe hơi kém một chút...

Nghĩ đến đây, Tống Anh sửng sốt. Nàng nhớ rõ khi nguyên chủ còn nhỏ, nương nàng từng nói ca ca nàng không bị bệnh nặng, chỉ là khí huyết không đủ, phải bổ sung nguyên khí mà thôi. Nhưng với điều kiện của Tống gia, đương nhiên không thể cho hắn ăn ngon uống tốt để bồi bổ, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa cải thiện.

Tống Anh liếc Tống Tuân một cái.

Sắc mặt hắn nhợt nhạt, quả thực trông không có tinh thần gì. Bây giờ đã cuối tháng tư, trời đã ấm lên, nhưng Tống Tuân vẫn mặc dày hơn những người khác không ít. Ngày thường hắn chỉ chép sách và tính toán sổ sách, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nguyên nhân chính cũng là vì sau khi làm việc lâu sẽ choáng váng đầu óc. Sau khi nguyên chủ trở về từ kinh thành còn từng tận mắt nhìn thấy Tống Tuân ngất xỉu một lần.

Nàng cảm thấy cần phải tìm đại phu chẩn trị kỹ lưỡng cho Tống Tuân, nếu khí hư thể nhược cần phải bồi bổ thì...

Tiểu nhân sâm...

Tống Anh toét miệng cười, tiểu gia hỏa có rất nhiều tóc...

Thật sự không nỡ cắt tóc nó, vậy ngâm nước tắm cũng có thể có tác dụng. Tuy rằng nghe rất buồn nôn, nhưng dù sao tiểu nhân sâm cũng không phải người mà.

Hơn nữa, tiểu gia hỏa kia có hơi kỳ quái, mỗi ngày đều muốn cắm rễ vào đất phơi nắng thì không nói, lúc tắm còn hóa thành bản thể, một cây nhân sâm to bì bõm trong nước, sợi rễ thon dài như tay chân bơi tới bơi lui, hệt như một con sứa dưới đáy biển.

"A Anh, có vấn đề gì sao?" Tống Tuân thấy nàng nhìn chằm chằm mình hồi lâu thì khó hiểu hỏi.

Tống Anh hồi thần, lắc đầu: "Ca ca, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải cơ thể có chỗ nào khó chịu không? Hay là ngày mai mời đại phu đến xem thử?"

Tống Tuân sửng sốt.

Sắc mặt hắn không tốt? Không phải chứ? Hôm nay hắn còn cảm thấy cơ thể khá hơn nhiều mà, không tức ngực, cũng không có cảm giác hụt hơi như mọi ngày...

"Không sao, có lẽ do hứng gió một lát thôi." Giọng nói của Tống Tuân cũng nhỏ nhẹ như nữ nhân.

Mấy nhà khác cũng đã quen với dáng vẻ yếu ớt của Tống Tuân, hôm nay nhận được tiền của Tống Anh, lời nói tự nhiên cũng ôn hòa hơn không ít.

"Muội muội ngươi cũng là có lòng tốt, tìm đại phu tới xem cũng là chuyện nên làm. Đã cuối tháng tư rồi mà ngươi vẫn sợ lạnh, cứ như vậy lâu dài sẽ thật sự bệnh nặng đấy. Lại nói, ngươi cũng đã mười bảy rồi đúng không? Sớm muộn gì cũng phải cưới thê tử, bồi dưỡng tốt cơ thể thì mới có thể tìm được tức phụ tốt chứ? Chẳng lẽ muốn bị người ta ghét bỏ giống như tiểu tử Lý Tam gia kia à?" Đại Diêu thị thuận miệng nói.

Bình Luận (0)
Comment