Nói đến tiểu tử Lý Tam gia, Đại Diêu thị cũng cực kỳ ghét bỏ.
Lý Tiến Bảo bị người ta từ hôn, hắn ta là một nam nhân, bị từ hôn cũng không phải chuyện lớn, nhưng người ta nói hắn ta lừa hôn, nói cơ thể hắn ta có tật lại còn đi lừa gạt nhà người ta...
"Sức khỏe của nam nhân rất quan trọng, cha nương ngươi chỉ có một nhi tử duy nhất là ngươi, sau này còn phải dựa vào ngươi đấy, Nhị Nha nói ngươi đi gặp đại phu thì ngươi cứ đi đi. Bây giờ Nhị Nha kiếm được tiền, còn để ý chút bạc xem bệnh này sao?" Tiêu thị cười ngây ngô một tiếng.
Tống Tuân cau mày.
Vừa định lên tiếng, Tống Anh đã đẩy hắn đi: "Ngày mai các bá nương, thẩm thẩm còn phải làm việc, nên đi nghỉ ngơi sớm đi. Con và nương con nói chút chuyện riêng rồi cũng về nhà."
Nói xong, nàng kéo nương nàng vào phòng.
Tống Tuân không có cách nào, cũng không muốn nói nhiều, đành đi theo sau.
"Ca ca, có phải lúc nãy ngươi định nói với bọn họ rằng ngươi sẽ không dùng tiền mà ta kiếm được phải không?" Tống Anh cong môi cười, "Ngươi có nói thì bọn họ cũng không tin, hà tất phải mỏi miệng chứ? Lại nói, nếu trên đời này có thuốc có thể chữa khỏi hoàn toàn mặt của ta, ca ca có tiền, chẳng lẽ không mua cho ta dùng? Hai chúng ta là huynh muội, cần gì phải tính toán rõ ràng như vậy?"
"Ta là nam nhi, đương nhiên phải gánh vác được nhiều hơn muội một chút, sao có thể để muội đưa tiền cho ta khám bệnh chứ!" Tống Tuân rất cố chấp.
"Được, ta không đưa tiền." Tống Anh lấy tiền công của Nguyễn thị và Tống Tuân hôm nay ra: "Đây chính tiền là do huynh và nương kiếm được, chẳng lẽ không thể cầm sao?"
Tống Tuân thở dài, cuối cùng cũng không từ chối.
"Ca, sau khi gói bánh ú hết một tháng này, ngươi và nương cũng có thể tích cóp được chút tiền. Chuyện thi cử ta nói với ngươi lúc trước, ngươi cân nhắc thế nào rồi?" Tống Anh nói tiếp.
Nguyễn thị sửng sốt: "Con còn muốn cho ca ca con đi học sao?"
"Đương nhiên rồi, ca ca chỉ mới mười bảy, không phải bảy mươi bảy. Nếu hắn chịu khó, khi nào thi cũng không muộn." Tống Anh thản nhiên đáp.
Huống chi, nàng cảm thấy Tống Tuân cũng không phải người bất tài.
Sức khỏe hắn không tốt, trước đây ngoại trừ chép sách và tính sổ sách thì thời gian còn lại đều dùng để đọc sách. Tuy không đến trường tư thục học, nhưng trong bụng cũng có không ít chữ.
Cho dù không thi được công danh, đọc nhiều sách cũng chỉ có lợi chứ không có hại.
Nguyễn thị liếc mắt nhìn nhi tử một cái: "Việc này... ta cảm thấy nha đầu nói đúng."
"Nương, nhi tử đã khiến cả nhà mệt nhọc mười bảy năm, sao có thể để các ngươi tiếp tục vất vả nữa chứ? Nếu ta đọc sách, chuyện trong nhà chắc chắn sẽ nhiều lên, ngược lại còn phải liên lụy các ngươi." Tống Tuân nói.
Giấy, bút, mực có thứ gì không tốn tiền?
Chẳng lẽ muốn cha nương nuôi hắn cả đời ư? Thậm chí còn muốn ăn vạ muội muội đã xuất giá?
Hắn không có da mặt dày như vậy.
Hốc mắt Nguyễn thị nóng lên: "Con là nhi tử ta, vất vả vì con không phải là chuyện đương nhiên sao..."
"Ca ca không học cũng được." Tống Anh đột nhiên đổi ý, sau đó nói tiếp: "Ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Tuy ta đã từ hầu phủ trở lại, nhưng dù sao cũng là khuê nữ ruột của nhà đó, bây giờ người nhà đó không nhớ đến ta, nói không chừng tương lai sẽ nhớ tới. Năm đó, bọn họ cảm thấy ta là Tang Môn tinh*, ngay ngày đầu tiên sinh ra đã hại Thế tử hầu phủ ngã ngựa, nếu sau đó Thế tử hầu phủ chết... Nói không chừng cũng sẽ cảm thấy là do ta làm hại, đến lúc đó đưa tới một thước lụa trắng ép chết ta..."
*Sao Tang Môn: Tang môn là một bại tinh, do đó nó mang nhiều ý nghĩa xấu, chủ về tang tóc, buồn phiền, lo lắng, lo âu, chết chóc
"Hoặc là, tương lai ta kiếm được rất nhiều bạc, hầu phủ đỏ mắt thèm muốn, vẫn muốn giết chết ta để mang bạc về. Đến lúc đó, ca ca chỉ là một dân thường tay trắng, trông cực kỳ đáng thương, có lẽ bọn họ sẽ nhất thời mềm lòng, cho ta được toàn thây."
Tống Anh nói xong, cong môi cười ngây thơ.
"Phi phi phi!" Nguyễn thị lập tức nhổ mấy bãi nước bọt, "Nha đầu chết tiệt con không được nói bậy! Lỡ như thành sự thật thì phải làm sao!?"
Tống Tuân hơi nắm chặt tay, dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm nàng.