Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 88

Một lát sau, Tống Tuân lên tiếng: "Muội muội cảm thấy tương lai ắt sẽ có một ngày đối đầu với bọn họ đúng không?"

"Đúng vậy. Thù cắt tay, hủy dung không đội trời chung. Nếu có một ngày ta có đủ năng lực, tất nhiên sẽ báo thù. Nhưng mặc dù ta cực cực khổ khổ kiếm tiền, tương lai cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân. Hầu phủ muốn khiến một tiểu thương hộ phải chết là chuyện dễ như trở bàn tay." Tống Anh nói tiếp.

Ý nghĩ thật sự của nàng...

Báo thù sao? Thật ra cũng chưa từng nghĩ đến.

Nguyên chủ cũng đã chết, nàng hà tất phải đi tặng đầu người?

Mục tiêu của nàng chính là kiếm nhiều bạc một chút, sở hữu mấy nông trang, sống những ngày tháng nhàn nhã như dưỡng lão.

Tuy rằng Tống Tuân cũng có thể trải qua cuộc sống như vậy, nhưng nàng có thể cảm giác được lúc nguyên chủ còn sống luôn hy vọng Tống Tuân được tiếp tục đọc sách, mà bản thân Tống Tuân cũng là một nhân tài, không thể lãng phí được.

"Nương... Chờ bận hết tháng này, nhi tử sẽ đến trường tư thục trên huyện xin theo học." Lúc này Tống Tuân cũng rất dứt khoát.

Hắn biết lời muội muội nói là cố ý khích hắn, nhưng cũng rất có đạo lý. Nếu lúc trước Tống gia hắn có người có công danh, hầu phủ có thể đối đãi một cách tùy tiện với muội muội hắn như vậy sao?

Nếu hắn có thể có công danh, tương lai sẽ không có ai ức hiếp nàng, nếu sau này muội muội tái giá, hắn làm ca ca cũng có thể làm chỗ dựa sau lưng nàng, chứ không phải giống như bây giờ, sống qua ngày cũng rất khó khăn.

Nguyễn thị đương nhiên vô cùng vui mừng.

Năm đó lúc chưa phân gia, Đại phòng không cho con đi học nên nhi tử Nhị phòng bọn họ cũng không thể tiếp tục đi học nữa. Chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng bà, thậm chí còn có chút oán hận Hiển ca nhi của Đại phòng.

Bây giờ đã phân gia, ai còn có thể quản được bọn họ?

"Chuyện mời đại phu ngày mai cũng không thể quên." Tống Anh bồi thêm một câu.

Tống Tuân nhìn nàng một cái, cuối cùng vẫn nói: "Được."

Lúc này, Tống Anh mới vô cùng hài lòng rời đi.

Sau khi về đến nhà, nàng cũng không nhàn rỗi, mang thịt heo đã ướp đi hầm, hạt dẻ cũng đã nấu chín, như vậy mới không chậm trễ việc gói bánh ú ngày mai.

Lúc tiểu nhân sâm về, nó ra mẫu đất nhà nàng lùa đàn vịt được thả ra về nhà.

Hôm sau, số cây ăn quả mà Tống Anh nhờ cha mua giúp cũng đã được đưa tới. Lúc nàng từ trên huyện về, cha nàng đã dựa theo kế hoạch của nàng, dời hết mấy cây ăn quả vào trong.

Hậu viện rộng rãi bây giờ đã có cây đào, cây hồng, cây lựu, cây táo, cây táo tàu, cây lê, cây hạnh, cây mận và cây mơ, có thể nói là vô cùng đa dạng.

Cây hạnh dời từ trên núi xuống, những loại cây khác đều do Tống Kim Sơn dùng năm lượng bạc kia mua về.

Giá cây ăn quả cũng không rẻ, mua xong mấy thứ này, số bạc nàng đưa hẳn đã hết mới đúng, nhưng trong hậu viện lại có một khu đất nhỏ được quây lại, bên trong có năm con gà con.

Ngoài ra, một nửa diện tích đất ở hậu viện được Tống Kim Sơn dùng hàng rào tre quây quanh, giữa các khe hở của hàng rào tre còn xen lẫn rất nhiều bụi gai, bảo đảm chồn không vào được. Trong khu vực được rào chắn có đặt mấy cái chòi nhỏ, có lẽ biết nữ hài tử thích cái đẹp nên còn dùng cây trúc để làm, trông vừa xanh biếc vừa ngay ngắn, lại có thể làm chỗ cho gà con tránh mưa, tránh nắng.

Không chỉ vậy, Tống Kim Sơn còn rải chút cháo gạo nếp trong khu vực hoạt động của gà con rồi dùng cỏ tranh phủ lên trên.

Theo ký ức của nguyên chủ, Tống Anh biết được cái này sẽ sinh ra trùng trắng, đến lúc đó gà con ăn chúng sẽ nhanh lớn hơn.

Trên mặt đất còn rắc ít hạt giống rau, sau này mọc lên cũng có thể làm thức ăn cho gà con.

Lúc Tống Anh duỗi cổ nhìn, phát hiện năm con gà con đang ngồi xổm thành hàng.

Ngoài ra còn có một con... chính là con gà con hơi thông minh nàng mang từ Tống gia sang, không ở trong đội ngũ mới tới, lúc nó nhìn thấy nàng, vậy mà lại vui vẻ chạy về phía nàng.

Bình Luận (0)
Comment