Hai chân của con gà con chạy nhanh như bay, hai cái cánh nhỏ bé đập "phần phật", trông rất có khí thế.
Tuy mấy ngày nay rất bận rộn, nhưng Tống Anh không hề quên nó, mỗi ngày đều hái chút rau dại tươi cho nó ăn. Nhưng dù sao nó cũng là gà, chỉ ăn rau dại thì không được, thức ăn chủ yếu vẫn là ngũ cốc, cho nên đã nhiều ngày nó chưa uống thêm linh thủy.
Không chừng còn ít hơn mấy con vịt mỗi ngày đều ra ruộng uống nước.
Nhưng vẫn trông rất có tinh thần, vừa nhìn đã thấy nó rất thông minh.
Còn mấy con vịt kia nhìn chẳng có gì đặc biệt!
"Ngươi nhìn con gà con này đi, tốt hơn ngươi biết bao nhiêu. Ta đối xử tốt với ngươi như vậy, sao không thấy ngươi nhiệt tình với ta như nó?" Tống Anh quay sang nói với tiểu nhân sâm.
Ngồi xổm xuống duỗi tay ra, gà con vậy mà lập tức nhảy lên bàn tay nàng.
Tống Anh hoàn toàn cả kinh.
Từ lúc mang gà con từ Tống gia qua đây, nó cũng đã lớn hơn trước không ít, lông tuy chưa mọc hết nhưng không còn là loại lông tơ xù xù vừa hơi xấu xí vừa đáng yêu nữa.
ภђâภ รâ๓ tinh trừng to mắt, cực kỳ không hài lòng với con gà con này.
Nhưng nó không thể không thừa nhận rằng con gà này rất không giống với mấy con gà còn lại, thông minh đến mức hơi giống chó.
"Nương, hay là chúng ta nuôi chó đi? Chó từ khi sinh ra đã thông minh rồi, chắc chắn bỏ xa con gà con này!" ภђâภ รâ๓ tinh nghĩ nghĩ, nói.
"Phải nuôi, nhưng cha ta nói qua một thời gian nữa sẽ tìm cho ta hai con chó săn có thể trông nhà, cho nên phải chờ một chút." Tống Anh đáp rồi nói tiếp: "Ngươi đừng ngắt lời, bây giờ cẩn thận nhìn một cái xem rốt cuộc nó có thành tinh hay không."
"Không có! Chỉ hơi thông minh một chút thôi!" ภђâภ รâ๓ tinh không hề muốn nhìn nó.
Nó là gà, chỉ cần là động vật thì đều sẽ bắt nạt thực vật chúng nó.
Bởi vì lúc chúng nó chưa hóa hình không thể chạy được, cho nên các con vật này đã mặt dày gặm chúng nó!
Mấy năm ở trong núi, lá của nó bị gà rừng gặm vô số lần! May mà rễ của nó bình thường đều nằm trong đất, nếu không bây giờ chắc chắn không còn mấy sợi!
"Như này mà còn không phải là thành tinh à?" Tống Anh nhíu mày, "Đúng rồi, hôm nay lúc ngươi ra ngoài ruộng lùa vịt về có phát hiện ภђâภ รâ๓ tinh khác không?"
"Nhân sâm không phải cải trắng!" Tiểu nhân sâm hừ một tiếng, cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục, "Ta có rất nhiều đồng loại ở trên núi, nhưng chúng nó đều không thành tinh được, chỉ có ta có vận khí tốt, lại còn thông minh cho nên mới có thể hóa hình!"
Vì sao đồ xấu xa này luôn cảm thấy yêu quái dễ làm như vậy chứ!
Không biết nó ăn đất nhiều năm như vậy, vất vả thế nào đâu!
Tống Anh cong môi cười: "Đừng nóng giận. Có một ắt có hai, gà con cũng có thể trở nên thông minh, ai biết sẽ còn có chuyện hiếm hoi, kỳ quái gì xảy ra chứ?"
Nói xong lời này, Tống Anh nghĩ ngợi một hồi rồi lên tiếng: "Nó lợi hại hơn những con gà con khác một chút, hay là chúng ta cũng đặt cho nó một cái tên đi?"
ภђâภ รâ๓ tinh bĩu môi.
Nó là linh vật thành tinh cho nên mới có tên, con gà con này thì là cái gì chứ? Cũng muốn có tên sao?!
Tức giận!
"Vậy gọi là Đại Hoàng được không? Sau này, chuyện thông báo thời gian của nhà chúng ta sẽ giao cho nó." Trong đầu Tống Anh hiện lên một hình ảnh, Đại Hoàng oai phong lẫm liệt đứng trên hàng rào tre của nhà nàng kêu mấy tiếng "ò ó o".
Cảnh tượng đó vô cùng có cảm giác điền viên.
Tiểu nhân sâm nghe thấy cái tên này thì trong lòng hơi thoải mái một chút. Dù sao cũng đã sống cùng loài người không ít ngày, nó đương nhiên cũng biết tên gọi cũng có sự khác nhau.
Tên chó mèo đều khó nghe như thế, không giống nó có họ có tên đầy đủ, hơn nữa đồ xấu xa còn ghi tên nó vào hộ tịch.