Tuy rằng hân sâm tinh đã nguôi giận, nhưng vẫn cảm thấy không thể chiều theo ý của đồ xấu xa, cho nên nó rụt đầu lại, hóa về bản thể, chui vào trong đất, độn thổ đến khoảnh đất Tống Anh dành riêng cho nó.
Bây giờ, xung quanh khoảng đất kia đang trồng một vườn đào.
Mỗi ngày Tống Anh đều tưới linh thủy cho đất, hương vị cực kì tốt.
Tống Kim Sơn chọn cho Tống Anh mấy cây ăn quả đang ở thời kỳ ra hoa, tốn không ít công phu để mang cây về, lúc ấy hoa gần như đã rụng hết, chỉ còn lại một chút màu hồng phấn nhưng vẫn đẹp không sao tả xiết.
Trong không gian của Tống Anh cũng có chỗ, nhưng diện tích không lớn, tấc đất tấc vàng, trước mắt chỉ trồng mấy loại rau củ quả mà thôi.
Gieo hạt cách đây không lâu, đều mới nảy mầm.
Hôm nay từ trên huyện về nhà sớm, Tống Anh vẫn chưa hỏi chuyện Tống Tuân khám bệnh thế nào nên vội vàng chạy qua Tống gia.
Đại phu đã đi rồi, nhưng kết quả bắt mạch không khác những gì Tống Anh nghĩ.
Chính là khí hư, phải bồi bổ, ăn nhiều đồ tốt hơn.
Nếu là gia đình giàu có, ăn nhân sâm, tổ yến, linh chi để bồi bổ thì cơ thể cũng không có gì đáng ngại.
Nhưng Tống gia không có điều kiện như vậy.
"Thật ra lúc ca ca con còn nhỏ, ta và cha con cũng mời đại phu về xem, cũng nói như vậy, nhưng khi đó nhà ta quá nghèo, không có gì tốt cả, trong nhà phải lao động thêm hoặc đưa qua Đại phòng bên kia, làm gì đến lượt chúng ta..." Trong lòng Nguyễn thị có chút oán giận: "Không phải ta trách móc, nhưng nhà ai cũng nghèo như nhau, sinh nhiều nhi tử thế này, sao có thể xử lý mọi chuyện công bằng được."
Nguyễn thị nói xong, hai mắt lại đỏ lên.
"Đại phu còn nói, nếu ca ca con không điều dưỡng cơ thể cho tốt, sau này chỉ bị một trận gió thổi cũng có thể ngã xuống. Nếu vận khí tốt thì sống đến con cháu đầy đàn, vận khí không tốt thì ba, bốn mươi tuổi cũng không được." Nguyễn thị lau nước mắt, nói tiếp.
Tống Anh hiểu rõ.
Sức đề kháng kém, khi thời tiết trở lạnh, khả năng Tống Tuân bị cảm mạo sẽ tăng lên.
Y học ở cổ đại chưa phát triển, một trận cảm mạo cũng có thể cướp đi sinh mạng của không ít người.
"Nương, ca ca vẫn còn khỏe lắm. Mấy năm nay con ở hầu phủ cũng học được vài bài thuốc điều dưỡng cơ thể, không cần dùng dược liệu quý giá gì đâu, trên núi cũng có. Sau này, mỗi ngày con lên núi hái một ít mang về rồi nấu thành nước thuốc đưa cho người, người dùng nó để hầm gà, mỗi ngày uống một chén, duy trì liên tục một, hai năm, có lẽ sức khỏe của ca ca sẽ khá hơn đấy." Tống Anh nói.
Nước tắm của tiểu nhân sâm nhà nàng cũng xem như có đất dụng võ.
Tống Anh cũng cảm thấy hơi áy náy, để ca ca nàng uống nước tắm hình như rất thiếu đạo đức.
Nhưng mà...
Đó là nước tắm của ภђâภ รâ๓ tinh ngàn năm, nếu không phải không thể tùy tiện ăn nhân sâm, có lẽ nàng đã không nhịn được mà uống mấy ngụm.
Hơn nữa, nước tắm của tiểu nhân sâm cùng lắm chỉ thoang thoảng mùi đất mà thôi. Không giống con người, tuyến mồ hôi trên cơ thể nó phát triển đầy dầu, nước nó dùng qua đều tỏa ra hương cỏ cây thanh mát, quả thực đặc biệt.
"Con còn biết mấy thứ này ư?" Nguyễn thị ngơ ngác nhìn nàng, "Nếu trên núi có thì đâu cần đến con, ta nói cha con đi hái là được!"
"Cha con không phân biệt được đâu, không cần làm phiền ông ấy." Tống Anh lập tức đáp, dứt lời, thấy hai mắt nương nàng đỏ rực thì cũng không nhịn được mà nói: "Nương... Nước mắt của người lợi hại thật đấy, nói đến là đến..."
Nàng xuyên qua đã bao lâu rồi? Phàm là lúc nhìn thấy Nguyễn thị, chưa có lần nào mà bà không đỏ mắt rơi lệ!
Chẳng lẽ đây chính là người làm từ nước mắt sao!
"Hôm nay con không ở đây, đại bá nương con lại nói ta động tí là khóc, khiến bà ta gặp xui xẻo..." Nguyễn thị nhắc tới thì lại cảm thấy chua xót.
Sau này mọi người phải cùng nhau gói bánh ú, phải đối mặt với Đại Diêu thị tính tình thẳng đuột kia, cuộc sống không thể nào thoải mái được.
Nghĩ như vậy, Nguyễn thị cũng rất đau đầu.