Tống Anh cực kỳ bội phục.
"Đại bá nương... thật ra cũng không phải người cực kỳ xấu xa, người hà tất so đo với bà ta. Nếu bà ta hung dữ với người, người cũng bắt chước bà ta mắng ngược lại không phải được rồi sau? Nếu người khóc, cho dù có chiếm lý cũng thành yếu thế." Tống Anh thật sự không lý giải được.
Nguyễn thị vô cùng đáng thương: "Nha đầu con làm gì biết ta khổ thế nào. Không phải nương không muốn tranh cãi với bà ta, mà là... ta vừa mở miệng liền không biết nói gì, mấy lần muốn mắng bà ta nhưng miệng mồm còn chưa kịp động thì đã cảm thấy hốc mắt nóng lên. Ta có thể làm gì chứ?"
Tống Anh ngạc nhiên há miệng.
"Không phải bản thân người muốn khóc sao?" Tống Anh hỏi.
"Ta... Ta đương nhiên cũng biết khóc nhiều quá không tốt, cũng hại thân, nhưng chính là không thể khống chế được. Trước mặt người trong nhà chúng ta còn đỡ, có thể cãi cọ vài câu, cố nhịn để mắt không đỏ, nhưng khi gặp người ngoài thì khác. Nương cũng không biết phải làm sao, may mà nãi nãi con không phải là người thích giày vò người khác. Nếu đổi thành bà bà nhà khác, e rằng dáng vẻ này của nương con đã bị người ta ghét bỏ đến chết rồi." Nguyễn thị tiếp tục chua xót nói.
Tống Anh sợ ngây người.
Trên đời còn có người như vậy sao?
Lại còn là nương nàng kiếp này.
Trách không được nói khóc là có thể khóc, có đôi khi đại bá nương còn chưa kịp mở miệng nói gì, chỉ hung dữ trừng mắt nhìn bà, mắt nương nàng đã đỏ lên, nghiễm nhiên là dáng vẻ bị ức hiếp. Dáng vẻ này nàng đã chứng kiến mấy lần, càng không cần nói đến nguyên chủ.
Phải nói rằng... dường như ngay cả Đại bá nương cũng không có cách nào để đối phó nương nàng.
Không chừng còn ghét bỏ dáng vẻ "giả vờ đáng thương" này của nương nàng.
"Nương, người cảm thấy đại bá nương là người thế nào? Có ghét bà ta không?" Tống Anh không nhịn được mà hỏi.
"Ta ghét bà ta làm gì? Tính tình đại bá nương con tuy hơi hung dữ, nhưng cũng không tính là xấu, cùng lắm chỉ là tính toán cho hai nhi tử trong nhà mà thôi. Đã làm nương, ai mà không như thế? Cho dù là ta... cũng thiên vị con và Tuân ca mà." Nguyễn thị lắc lắc đầu, "Ta biết lúc trước Đạt ca nhi ném đá vào con, nhưng trẻ con là trẻ con, người lớn là người lớn. Nó bắt nạt con, con bắt nạt lại là được, nhưng vẫn phải cung kính với trưởng bối."
"Đúng đúng đúng." Tống Anh tự nhiên liên tục đáp lời.
Nhưng cũng rất tò mò về thể chất dễ khóc nhè của nương nàng.
Sau khi tâm sự với nương nàng mấy câu, nương lại về viện tiếp tục gói bánh ú.
Tiêu thị lắm miệng, cười ha hả hỏi: "Ôi chao, hai người các ngươi nói chuyện gì mà không cho bọn ta nghe thế? Đều là người trong nhà, giấu giếm gì chứ?"
Miệng Nguyễn thị ngắc ngứ: "Không, không có gì."
Tống Anh nhíu mày.
Nếu là nàng, nếu không phải chuyện quan trọng thì cứ thoải mái, hào phóng nói thật hoặc cười cho qua chuyện.
Nhưng nương nàng hiển nhiên không giống vậy, ấp a ấp úng, thật giống như cố ý không muốn cho người khác biết.
Quả nhiên, câu trả lời có lệ này khiến Tiêu thị bực bội trong lòng, sắc mặt hơi sa sầm, không muốn nói gì nữa.
Tiểu Diêu thị hiển nhiên muốn hòa hoãn bầu không khí một chút: "Tam tẩu ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ngươi muốn tâm sự thì có thể tìm Nhàn tỷ nhi nhà ngươi mà. Ngươi lại không phải nương của Nhị Nha, lỗ tai dựng dài như vậy làm gì?"
Giữa các trục lý, có cãi cọ cũng rất bình thường.
Nhưng nhãn lực của Nguyễn thị quả thực không tốt lắm, nghe thấy bọn họ khó chịu như vậy thì cảm thấy đều do bản thân mình chưa nói rõ ràng, sốt ruột muốn giải thích, nhưng từ ngữ không nhảy ra khỏi miệng được, lại nghẹn đến mức đỏ mắt!?
Tống Anh ngây người.
Nương nàng mang thiên phú của bạch liên hoa sao? Kỹ năng này quá mạnh mẽ rồi đấy?
Vậy mà nương nàng thật sự không cố ý?!
Tiểu Diêu thị hiển nhiên cũng hơi sững sờ, không ngờ Nguyễn thị lại im lặng đỏ mắt, nhất thời cảm thấy bản thân cũng không hít thở không thông.