Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 92

Nhất thời, xung quanh đều yên tĩnh. Mã thị làm bà bà của bốn tức phụ, giả vờ như không thấy gì, luôn mặc kệ mọi chuyện.

Nguyễn thị ấm ức cúi đầu, dứt khoát bất chấp tất cả, một câu cũng không nói.

Tống Anh hoàn toàn chịu phục.

"Con và nương con nói về chuyện bà ấy thích khóc." Tống Anh cong môi cười, đặt mông ngồi xuống, "Lúc nãy con hỏi nương con vì sao cứ gặp chuyện là khóc? Nương con nói bà vừa mở miệng thì hốc mắt đã đỏ lên trước, không thể khống chế được, vô cùng kỳ lạ!"

Sau khi lời này được nói ra, Đại, Tiểu Diêu thị và Tiêu thị đều nhìn nàng và Nguyễn thị.

Không thể khống chế được? Không phải cố ý sao?

"Chỉ có ngươi tin lời này, làm như người khác không có mắt để nhìn vậy. Nói khóc là có thể khóc, trẻ con cũng không như vậy đâu." Đại Diêu thị nói, mắt nhìn thẳng vào Nguyễn thị.

Bà ta không tin Nguyễn thị không thể khống chế được. Những năm gần đây, bà ta và Nhị phòng không biết đã cãi nhau bao nhiêu lần, lần nào cũng là bà ta bại trận, cho dù là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng có thể bị Nguyễn thị làm đến mức nhìn như bà ta bắt nạt người khác, náo loạn đến nỗi khiến bà ta mang tiếng là hung hãn trong thôn.

Rõ ràng chính là tâm cơ thâm trầm, làm bộ làm tịch.

"Đại tẩu... ta, ta thật sự không phải cố ý." Nguyễn thị vô cùng bất đắc dĩ, vẻ mặt chân thành, nhưng đáng tiếc là hai mắt ngập nước, trông có vẻ... không hề có sức thuyết phục.

"Ngươi nhìn bà ấy đi, mấy người bọn ta cũng chưa nói gì quá đáng mà đã bày ra dáng vẻ đòi chết đòi sống rồi. Hừ, không phải mấy năm nay đều như vậy sao? Hơi có chút không vừa ý là đỏ mắt, khiến bọn ta trở thành người xấu!" Đại Diêu thị nói xong cũng lười so đo thêm, cúi đầu làm chuyện của mình.

Tại sao tính tình của bà ta lại trở nên tệ như vậy? Đúng là có mấy phần công lao của Nguyễn thị đấy!

Bà ta và Nguyễn thị một trước một sau gả đến đây, đã phải ngầm chịu đựng bao nhiêu thiệt thòi? Ban đầu còn có thể nhịn, nhưng cứ nhịn mãi nhịn mãi, tính tình không chịu nổi, khó tránh khỏi trở nên nóng nảy hơn.

Tống Anh thở dài, nàng có thể hiểu được suy nghĩ của Đại bá nương.

Nếu là nàng cả ngày phải đối mặt với một đóa bạch liên hoa thế này, mình chưa nói được vài câu mà đối phương lại như hoa lê dính mưa, nàng cũng không chịu nổi.

"Đại bá nương, nương con thật sự không có ý xấu, không phải cố ý muốn khóc. Người ngẫm lại đi, mấy năm nay ngoại trừ khóc, nương con còn làm gì quá đáng nữa không? Các phương diện khác đều hợp ý người và các thẩm thẩm mà, đúng không?" Tống Anh nói.

Đại Diêu thị không thừa nhận.

Nhưng cũng biết lời Tống Anh nói không sai.

Nguyễn thị chỉ là thích khóc, những mặt khác vẫn khá tốt, hào phóng hơn Tam phòng, có thứ gì tốt cũng nghĩ đến các trục lý khác, cần mẫn hơn Tứ phòng, có việc cũng sẽ chủ động làm.

"Chỉ có ngươi hiếu thảo với nương ngươi." Đại Diêu thị hừ một tiếng.

Tống Anh cong môi cười cười, vừa định nói chuyện thì thấy bên ngoài Tống gia có mấy người đi ngang qua, thỉnh thoảng nhìn vào trong sân.

Nửa khắc sau có người đi vào, đặt đồ vật trong tay xuống, đến gần bọn họ nói: "Tống gia, ta để cuốc ở đây nhé?"

Nguyễn thị gật đầu.

Nhưng người nọ lại chưa chịu đi, hai mắt nhìn chằm chằm vào số bánh ú: "Nhị Nha đầu cũng ở đây sao? Nghe nói nhà ngươi bán rất nhiều bánh ú, kiếm được nhiều tiền, là thật hay giả vậy?"

Tống Anh nhíu mày: "Bánh ú mà thôi, nhà ai cũng biết gói, sao có thể kiếm nhiều tiền được?"

"Ôi chao! Nhưng ta nghe nói nhà ngươi gói bánh cho tửu lầu lợi hại nhất trên huyện mà? Không phải tửu lầu đó bán bánh ú nhà ngươi sao? Nghe nói có cái gì mà bánh ú hoàng kim cực phẩm, phải 200 văn mới có thể mua được một cái! Bánh ú đắt như vậy, thật muốn nếm thử xem là mùi vị gì!" Đào thị nhìn bánh ú, nói.

Nguyễn thị khó xử lắc đầu: "Không được, bánh ú đều để bán, nhà bọn ta cũng không nỡ ăn một cái đâu. Hơn nữa... đây không phải loại bánh ú 200 văn kia."

Bình Luận (0)
Comment