Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 93

Hôm nay có không ít khách đến nhà, không phải tới mượn cái cuốc thì là tới mượn cái liềm, cái rổ. Nhưng ngoài miệng nói là mượn đồ, trên thực tế lại đến xem bọn họ gói bánh ú. Có người da mặt dày còn ở lại trong sân Tống gia tận một, hai canh giờ, hỏi đủ thứ chuyện.

"Đây không phải là bánh ú hoàng kim kia à? Sáng sớm Anh nha đầu lên huyện giao bánh đều thuê xe bò của thôn chúng ta, còn có thể là giả sao?" Đào thị liếc mắt nhìn Tống Anh một cái, "Anh nha đầu à, ta nhìn ngươi lớn lên đấy, không phải chỉ một cái bánh ú cũng không nỡ cho thẩm tử ăn chứ?"

Tống Anh cong môi, hơi mỉm cười.

Đều là hàng xóm láng giềng trong thôn, nếu chuyện nàng tiếc một cái bánh ú bị truyền đi, người khác chỉ biết nói Tống Anh nàng bủn xỉn, keo kiệt.

Chút thanh danh này cũng không là gì, nhưng miệng lưỡi người trong thôn đều thích nói chuyện thị phi của người khác lúc nhàn rỗi, nói tới nói lui cuối cùng vẫn gây ra chút ảnh hưởng không tốt.

"Tuy bánh ú nhà ta không phải loại hoàng kim cực phẩm kia, nhưng quả thực là làm bán cho Duyệt Phong Lâu, thẩm tử muốn ăn mấy cái? Ta tính bán cho người giá rẻ một chút." Tống Anh cười nói.

"Còn đòi tiền à? Không phải chỉ là chút bánh ú thôi sao..." Đào thị hơi bất mãn.

"Nếu nói như thế, hôm nay đưa cho người một cái bánh ú, ngày mai người khác tới, ta không đưa cũng không phải đạo. Vậy ta còn bán được bánh nữa không? Huống hồ..." Tống Anh lộ ra ánh mắt chân thành, "Thẩm tử nhìn ta lớn lên, biết rõ ta nghèo khổ thế nào, ăn bữa nay lo bữa mai, khó khăn lắm mới tìm được một việc để kiếm sống, chắc chắn sẽ chịu bỏ tiền ra mua bánh. Nếu ta không cầm tiền, vậy chẳng phải đánh vào mặt người sao?"

Sau khi nói ra lời này, Đào thị kia hừ một tiếng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ khó mà phân biệt.

"Một cái bánh ú thôi mà! Không cho thì thôi! Anh nha đầu, ngươi cũng lợi hại quá đấy!" Đào thị để lại một câu rồi dậm chân bỏ đi.

Mở miệng đòi bánh, dù sao bà ta cũng không chiếm lý.

Tống Anh đã nói đến nước này, cũng không thể tiếp tục cưỡng ép.

"Chỉ mới có mấy ngày thôi đấy. Nhị Nha, ngươi đã cất kỹ công thức của mình chưa? Bây giờ người trong thôn đều biết bánh ú của ngươi có thể kiếm tiền, bọn họ đều đang chờ ngươi tiết lộ đấy!" Đại Diêu thị không nhịn được mà ồn ào một câu.

Đào thị chỉ là một trong số đó mà thôi, những người hôm nay tới đây, có ai không mở miệng nói muốn ăn thử bánh ú?

Thậm chí... còn có người cầm tiền mua hai cái.

Nhưng cùng một thôn, không thể không bán, bởi vì số lượng bánh ú gói mỗi ngày không phải tròn 5000, cho nên bán dăm ba cái cũng không có gì...

Nhưng bây giờ bánh ú này có thể giúp Tống gia kiếm tiền, cho nên nhóm người Đại Diêu thị cũng sợ người khác tìm ra được cách làm loại bánh ú đặc biệt này.

"Ngoại trừ màu sắc, nhân thịt bên trong bánh ú của muội muội cũng khá đặc biệt, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủn, hẳn là rất khó tìm ra cách làm." Tống Tuân nói.

Tống Anh cười cười: "Ca ta nói đúng, Đại bá nương cứ yên tâm." Tống Anh cười nói.

Dù có tìm ra được cách làm thì nàng cũng không sợ. Khế ước nàng ký kết với Duyệt Phong Lâu đã có hiệu lực, cho dù khắp nơi đều có bánh ú hoàng kim, nàng vẫn có thể kiếm được tiền.

Bánh ú hoàng kim có thể bắt chước, nhưng linh thủy thì không thể.

Thế nhưng cũng phải tìm cách ngăn người khác vào Tống gia nhìn lén, dù sao nhiều người thì rất dễ xảy ra vấn đề.

Thôn dân thật ra khá thuần phác, nhưng cũng không tránh khỏi có vài người có ý xấu, lỡ như bọn họ cho gì đó vào trong nhân bánh ú của nàng thì sẽ rất phiền toái.

Tống Anh nghĩ tới đây, Tống Lão Căn ra ngoài đã về, nghe a bà nói, hình như lão gia tử bị lý chính gọi đi.

Phạm vi quản lý của lý chính thôn bọn họ cũng không nhỏ, ba thôn lớn xung quanh, ông ấy đều có thể làm chủ, chỉ là nhà ông ấy ở thôn Hạnh Hoa, cho nên cũng tiện thể đảm nhiệm chức trưởng thôn thôn Hạnh Hoa.

Lý chính cũng họ Tống, hai trăm năm trước cùng một tổ tiên, là người chính trực, rất có tiếng tăm trong thôn.

Tống Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, hai mắt sáng ngời.

Bình Luận (0)
Comment