Nàng nói với lão gia tử đang đi đến: "A gia, ta nghĩ hay là ngày mai đặt một cái bàn trong sân, mời một người biết chữ đến đây, ngồi ngay cửa, nếu có người vào xem bánh ú thì ghi tên lại, thu mỗi người 10 văn tiền. Người thấy thế nào?"
Lão gia tử vừa nghe vậy thì cau mày: "Còn ra thể thống gì nữa?!"
"A gia, hôm nay có rất nhiều người tới, còn phải gói bánh ú gần một tháng nữa đấy, chẳng lẽ ngày nào cũng như vậy? Đến lúc đó không cẩn thận làm dơ bánh ú thì phải làm sao?" Tống Anh nói tiếp.
"Cho dù như vậy cũng không thể làm ra loại chuyện này, truyền ra ngoài chẳng phải là Tống gia chúng ta thấy tiền sáng mắt sao!?" Lão gia tử lướt qua nàng, đi thẳng vào nhà.
Tống Anh cong môi cười.
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng muốn cản người, lại không thể để người khác mắng chúng ta... Cho nên... chúng ta có thể nói với lý chính một tiếng, nộp hết tiền bán bánh ú lên để làm việc thiện trong thôn không?" Tống Anh hỏi.
Nàng vừa nói xong, lão gia tử ngạc nhiên nhìn nàng.
"Không phải ngươi không muốn người khác đến đây thôi sao? Nếu sau này không bận chuyện gì, ta sẽ ở nhà canh chừng, nếu có người tới thì đuổi ra cũng dễ thôi, không cần phí công như vậy." Lão gia tử thở dài, nói.
Tống Anh đang chờ câu này của ông ấy.
Bất kể thu tiền cho ai, chỉ cần thu thì thể diện sẽ bị tổn hại.
Nàng muốn để lão gia tử giúp đỡ.
Trong nhà chỉ có hai người có thể đuổi người mà không bị người ngoài chỉ vào mũi mắng, chính là lão gia tử và lão thái thái lớn tuổi.
Mã thị không thích nhúng tay vào những chuyện thế này, trừ phi là tình huống lửa sém lông mày, nếu không đều mặc kệ chuyện của con cháu, cho nên cũng chỉ có thể để lão gia tử ra mặt.
Bối phận của lão gia tử trong thôn vẫn tương đối cao, đến lúc đó nếu có người tới, cho dù lão gia tử nói khó nghe, những bà tử, thẩm thẩm vào cửa đó đều phải đỏ mặt đáp lời.
"Cảm ơn gia gia, ngày mai ta sẽ mua rượu cho a gia uống." Tống Anh thuận miệng nói.
Trưởng bối nhà mình, nàng cũng không sợ lão gia tử nói nàng da mặt dày.
Lão gia tử thở dài: "Ngươi có biết hôm nay lý chính tìm ta là vì chuyện gì không?"
Tống Anh nhíu mày, lắc đầu.
"Hoắc Nhung có đồng liêu lại đến thôn đưa bạc, lần này... tặng một trăm lượng. Trước đây Hoắc Nhung không thân không thích, số tiền này do lý chính quyết định. Bây giờ... dù sao ngươi cũng là thê tử của Hoắc Nhung, cho nên một trăm lượng này dùng như thế nào phải có sự đồng ý của ngươi." Lão gia tử nói.
Tống Anh ngạc nhiên nhìn lão gia tử: "Một trăm lượng?!"
Thật hào phóng!
Đây là đồng liêu sao? Không phải nương ruột Thần tài à?
Nàng mỗi ngày mệt chết mệt sống, ngoại trừ bánh ú linh thủy, chỉ có thể kiếm được hơn một trăm lượng mà thôi... Phi! Không phải mà thôi, là rất nhiều!
Người bình thường một năm kiếm được kha khá cũng chỉ ba, bốn mươi lượng, sau khi trừ các khoản chi tiêu và tiền thuế, một năm có thể còn dư mười lượng bạc đã là không tệ rồi.
Đồng liêu thần tiên này vậy mà đưa tận một trăm lượng?
Lão gia tử nhìn chằm chằm nàng.
Tống Anh xoa xoa khóe miệng không hề chảy nước miếng, cười một tiếng: "Trước đây xử lý như thế nào thì bây giờ cứ xử lý như thế thôi. Nói cho cùng, ta cũng chỉ là tức phụ trên danh nghĩa, sao có thể thật sự lấy bạc của người khác dùng để làm chuyện tốt cho vào túi tiền của mình chứ?"
Nàng vừa dứt lời, lão gia tử lại thở dài.
Tống Anh cảm thấy dung tích sống* của lão gia tử có lẽ hơi kém.
* Dung tích sống (dung tích phổi sống): thể tích khí được đẩy ra bên ngoài lúc hít vào tối đa cho đến khi thở ra tối đa
Trong Tống gia này đã có một người thích khóc, bây giờ còn có người động chút là thích thở dài.
"Ngươi là đứa nhỏ hiểu chuyện." Tống Lão Căn nói một tiếng, "Nếu có số bạc này, ngươi cũng không cần vất vả bán bánh ú như vậy, mua nhà, sửa nhà đều không cần lo lắng. Nhưng... làm người phải có lương tâm, có những thứ không thể tham lam. Ta không thể quyết định thay ngươi được, bây giờ ngươi chính miệng đồng ý, ngày mai ta mới có thể báo lại cho lý chính."
"Đúng rồi, đồng liêu kia nghe nói Hoắc Nhung có thê tử thì rất ngạc nhiên. Nghe lý chính nói, thái độ của người đó rất phức tạp, cũng không biết là ý gì..."