Tống lão gia tử cảm thấy hơi chột dạ, Tống gia bọn họ ít nhiều gì cũng có phần bắt nạt người khác, ỷ người ta không thân không thích lại đã chết mà cưỡng ép Nhị Nha và Hoắc Nhung kia thành phu thê.
Ông vẫn còn chút ấn tượng về Hoắc Nhung. Tiểu tử kia là một đứa bé khiến người ta yêu thích, tuy kiệm lời, không thích qua lại với người trong thôn, nhưng diện mạo cực kỳ tuấn tú, không giống thôn dân chân đất bọn họ, tuổi còn nhỏ đã có thể ra vào núi Hạnh, năng lực phi phàm.
Sau đó tuy đã rời khỏi thôn, nhưng mỗi năm đều gửi bạc về.
Trước đây thôn Hạnh Hoa như thế nào?
Dù sao cũng là một thôn làng hoang vắng từng gặp tai họa lớn, có thể giàu có đến đâu chứ?
Trước đây. trong thôn không có nhiều nước như bây giờ, cho nên ruộng cạn nhiều hơn ruộng nước rất nhiều, đường xá trong thôn cũng lầy lội, trường tư thục trong thôn cũng đơn sơ.
Bây giờ hoàn toàn khác, trong thôn có mấy cái guồng nước lớn, đào mấy con sông nhỏ, trường tư thục mời hai tiên sinh giỏi về dạy, càng có thêm không ít ruộng tốt, chuyên dùng để cấp tiền cho bọn nhỏ đọc sách. Tuy rằng đi học vẫn là một khoản phí không nhỏ, nhưng gánh nặng này đã nhẹ bớt hơn trước rất nhiều.
Một đại thiện nhân như vậy, đã chết rồi còn bị gia đình ông lợi dụng, thật sự là...
Tống lão gia tử hổ thẹn trong lòng.
May mà Nhị Nha nhặt được một đứa bé, để nó theo họ của người ta, xem như nối dõi tông đường cho người ta, nếu không, trong lòng ông càng hổ thẹn không thôi.
Tống Anh hơi sửng sốt: "Đồng liêu kia có nói gì không?"
"Lý chính nói đối phương chỉ hỏi thăm về hoàn cảnh của ngươi, còn nói... Hoắc Nhung có huynh đệ ở bên ngoài, phải đi về hỏi thái độ của vị huynh đệ kia của Hoắc Nhung." Tống lão gia tử đáp.
Tống Anh càng khó hiểu hơn.
"A gia, không phải nói Hoắc Nhung không thân không thích sao? Sao lại còn có huynh đệ?" Tống Anh hỏi.
"Có lẽ là huynh đệ kết nghĩa. Năm đó, đứa nhỏ Hoắc Nhung kia cũng chỉ ở với phụ thân hắn trong thôn, có lẽ có mấy người họ hàng xa mà chúng ta không biết... Bất kể nói như thế nào, nếu có người tới tìm ngươi, ngươi nhất định phải khách khí với người ta. Thiết nghĩ, người nọ thấy ngươi dẫn theo Lâm ca nhi thủ mộ cho Hoắc Nhung, hẳn cũng sẽ không làm ngươi khó xử đâu." Tống Lão Căn nói.
Tống Anh đương nhiên gật đầu đồng ý: "A gia cứ yên tâm, nếu thực sự có người tới, ta nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt."
Tuy rằng cùng một thôn, nhưng khi còn nhỏ, nguyên chủ thật sự chưa từng nhìn thấy Hoắc Nhung.
Lão gia tử nói Hoắc Nhung là người không thích giao tiếp, là con của thợ săn, cả ngày đều giao tiếp với dã thú trên núi. Hơn nữa, tính theo năm sinh viết trên hộ tịch, Hoắc Nhung năm nay hai mươi lăm tuổi, lớn hơn nàng khoảng tám tuổi.
Hoắc Nhung rời nhà thuở niên thiếu. Lúc ấy, nguyên chủ hẳn chỉ mới năm, sáu tuổi thôi nhỉ?
Hoàn toàn không có ấn tượng cũng là chuyện bình thường.
...
Giờ phút này, Hoắc Tứ Tượng đang ra roi thúc ngựa về huyện Dung Thành.
Trước khi về Dung Thành làm việc, chủ tử để hắn ở lại để đến thôn Hạnh Hoa đưa bạc, lại không ngờ...
Nhận được tin động trời!
Hoắc Tứ Tượng vừa ngập ngừng, lưỡng lự vừa hưng phấn một cách khó hiểu đi qua đi lại bên ngoài thư phòng của Hoắc Triệu Uyên. Bây giờ đã hơn nửa đêm, nếu là người khác, Hoắc Triệu Uyên sớm đã ném người ra ngoài rồi.
"Đại nhân." Ước chừng một khắc sau, Hoắc Tứ Tượng cuối cùng cũng mở miệng, "Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo, có liên quan đến thôn Hạnh Hoa."
"Vào đi." Hoắc Triệu Uyên buông quyển sách trên tay xuống.
Trong phòng có vô số sách, ngoài ra còn bày hàng loạt binh khí lạnh như băng, không hề hợp với số sách kia.
"Chuyện gì có thể làm ngươi kích động như thế?" Hoắc Triệu Uyên hơi nhíu mày, hiển nhiên là dáng vẻ không thích nói cười.
Hoắc Tứ Tượng cong miệng cười: "Đại nhân, người có tức phụ rồi!"
"..." Hoắc Triệu Uyên nhíu chặt mày.
"Thật đấy, đã viết vào hộ tịch rồi! Không chỉ có tức phụ mà còn có nhi tử nữa! Tên là Hoắc Lâm!" Hoắc Tứ Tượng nói tới đây, đột nhiên ảo não gõ đầu mình một cái, "Ôi! Sao ta lại quên đi xem tức phụ và nhi tử của người trông như thế nào chứ? Chỉ nghe lý chính kể mấy câu, đúng là đáng đánh đòn!"