Hoắc Triệu Uyên không hiểu ra sao: "Nói rõ ràng."
"Thân phận Hoắc Nhung của người bị người ta nhắm đến. Lý chính nói trong thôn có một tiểu cô nương đáng thương không ai cưới không ai cần, lại không phải con ruột nên khó tránh bị người ta nghi ngờ quá mức thân mật với huynh trưởng, vì vậy muốn gả đi. Nhưng chọn tới chọn lui, không muốn gả cho mấy người què, mặt rỗ, người góa vợ nên dẫn theo con gả cho người!"
"Nhưng lý chính cũng nói, lúc tức phụ của người chưa bị hủy dung mạo thì rất xinh đẹp, là đóa hoa của làng trên xóm dưới, tính cách cũng tốt bụng, nhi tử người càng đẹp hơn, nghe nói giống hệt đứa bé trong tranh Tết, khắp thôn không tìm ra đứa bé nào đẹp hơn nó, năm nay mới năm tuổi!"
Hoắc Tứ Tượng nói hết toàn bộ, cuối cùng không nhịn được mà vui vẻ: "Đại nhân, ta cảm thấy người ta rất đáng thương, cho nên cũng không nói gì..."
Đại nhân nhà hắn đã một bó tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân. Lão đạo nhân trong đạo quan nói đại nhân nhà hắn là thần tiên chuyển thế, trên người mang phúc khí quá nặng, nữ nhân người phàm bình thường không thể nhận nổi, cho nên...
Đến nay vẫn chưa có ai dám chạm vào đại nhân một đầu ngón tay.
Đương nhiên, hắn cũng biết phúc khí trên người đại nhân mà đạo trưởng nói chính là xui xẻo trong mắt người bình thường.
Người từ núi thây biển lửa bò ra, mai danh ẩn tích nhiều năm, lại ở chiến trường chém giết ra một đường máu, tới nay địa vị chỉ dưới hoàng đế, ai dám dây vào?
"Nếu ngươi vẫn không chịu nói cho rõ ràng thì đến giáo trường chạy 50 vòng." Hoắc Triệu Uyên nhàn nhạt nói.
Hoắc Tứ Tượng lập tức thu lại gương mặt tươi cười: "Lý chính cho rằng Hoắc Nhung đã chết, có lòng tốt cho một cô nương đáng thương mượn tên tuổi để lập hộ. Cô nương kia chưa lập gia đình, chỉ nhặt được một đứa bé rồi cho nó theo họ Hoắc!"
Hoắc Triệu Uyên nhíu mày.
Triều đình quy định nữ tử chưa lập gia đình không thể đơn độc lập hộ, trừ phi cha nương, trưởng bối đều đã qua đời.
Nếu nữ tử đã kết hôn muốn lập hộ thì phải là người có trượng phu đã qua đời, con cái dưới mười hai tuổi.
"Tự kết âm hôn, chẳng phải thanh danh sẽ kém đi một chút sao?" Điều Hoắc Triệu Uyên chú ý đến không giống với Hoắc Tứ Tượng đã nghĩ.
"Lý chính nói cô nương kia trùng hợp ở nơi khác hai năm, chủ động nói với người ngoài là người và nàng ấy đã đính hôn ở bên ngoài. Bây giờ ai nấy đều khen ngợi cô nương kia có tình có nghĩa đấy!" Hoắc Tứ Tượng giải thích.
"Vậy sao?" Hoắc Triệu Uyên gật đầu, "Cũng là một cách hay."
"Đại nhân không tức giận cũng không tò mò sao?" Hoắc Tứ Tượng thắc mắc.
Hắn còn tưởng đại nhân sẽ cực kỳ không vui, muốn làm xác chết vùng dậy, bỏ thê tử từ trên trời rơi xuống kia, dù sao cô nương kia cũng chỉ là nông nữ bình thường, hơn nữa hình như còn bị hủy dung.
"Hộ tịch đã được lập rồi, hà tất phải sinh thêm chuyện. Thân phận này đã về với cát bụi, nếu có thể làm việc thiện cũng xem như chết có ý nghĩa." Hoắc Triệu Uyên nói xong, lại cầm sách lên đọc.
"Người không muốn đi xem... tức phụ trông như thế nào à?" Hoắc Tứ Tượng nịnh nọt hỏi.
Hoắc Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Hoắc Tứ Tượng lập tức ngậm miệng, thành thành thật thật im lặng không nói gì nữa.
Cũng phải, đại nhân nhà hắn bây giờ không phải Hoắc Nhung mà là Võ Thần Vương của Đại Định, vương gia khác họ duy nhất trong thiên hạ. Tuy bình thường người khiêm tốn chỉ cho phép bọn họ gọi "đại nhân", nhưng thân phận này lại tôn quý hơn bất cứ đại nhân nào.
Còn về Hoắc Nhung...
Trên hộ tịch viết rõ là một người thường ở thôn Hạnh Hoa, thành Dung, huyện Lễ.
"Đại nhân... có cần chiếu cố một chút không?" Sau một lát im lặng, Hoắc Tứ Tượng lại hỏi, "Một trăm lượng mà người để ta đi đưa, lý chính cũng không biết nên xử lý thế nào. Nếu lén lấy thì không công bằng với Hoắc Tống thị kia, nếu không lấy thì Hoắc Tống thị kia lại tự nhiên nhận được chỗ tốt của thôn..."
"Không cần chiếu cố. Bạc đã cho lý chính, tùy ông ấy quyết định. Không cần quản nhiều." Hoắc Triệu Uyên lời ít ý nhiều như mọi khi.