Cho đối phương chỗ dung thân đã là làm việc thiện, liên tục chiếu cố cũng không thỏa đáng. Huống chi, nếu cô nương kia đã dám gả, hiển nhiên cũng biết thân phận Hoắc Nhung không thân không thích, thậm chí... không chừng còn nhắm vào điểm này của thân phận này. Nếu đã như vậy thì càng không cần nhúng tay.
Lý chính thôn Hạnh Hoa...
Đã ngồi ở vị trí đó mấy chục năm, là người thế nào, hắn rất rõ, ông ấy có thể xử trí tốt số bạc kia.
Nhưng mà...
Nhắc tới Hoắc Tống thị này thật ra lại khiến hắn nghĩ đến một vị Tống đại tiểu thư khác.
Tống tiểu thư bán quả dại cũng có thể lạ thường như thế, e rằng lá gan cũng không nhỏ. Nếu đến lượt nàng gặp chuyện, không chừng càng có thể làm ra chuyện khác người hơn cả kết âm hôn.
"Đúng rồi đại nhân, lúc ta ở Lễ huyện nghe nói Duyệt Phong Lâu có bánh ú hoàng kim cực phẩm... Một ngày chỉ bán một trăm cái, ta mua được một ít, cho nên..." Hoắc Tứ Tượng nhếch miệng cười ngây ngô.
Hoắc Triệu Uyên bất đắc dĩ.
Cũng chỉ có Tứ Tượng có nhiều năm tình nghĩa với hắn mới dám như vậy...
"Thôi, bày rượu trong đình, bảo phòng bếp đưa bánh ú đã hâm nóng tới." Hoắc Triệu Uyên nói.
Duyệt Phong Lâu chính là sản nghiệp của bằng hữu tốt của hắn, người ở kinh thành, ở xa không quản nổi, mà thành Dung lại là đất phong của hắn, cho nên dùng hai phần lợi nhuận để đổi lấy vài phần chiếu cố của hắn.
Tuy chỉ hai phần nhưng mấy năm nay cũng thu được không ít.
Hoắc Tứ Tượng mừng rỡ không phân rõ nam bắc, chốc lát sau, chủ tớ hai người đã ra đình cùng uống rượu.
Gió mát thổi qua, ánh trăng mờ ảo, mặt nước gợn sóng lăn tăn, tuy không có mỹ nhân dưới ánh trăng, nhưng mùi rượu mê người, cũng xem như thoải mái.
Bánh ú được đưa đến phủ đệ từ sáng sớm, bây giờ đã được bóc vỏ sẵn, vừa bưng lên, hai mắt Hoắc Tứ Tượng dán chặt vào mấy cái bánh, "Đại nhân, đây quả nhiên là bánh ú hoàng kim. Màu sắc tươi sáng bắt mắt!"
"Ngửi cũng thơm, nhưng hình như không giống mùi bánh ú bình thường!" Hoắc Tứ Tượng lập tức cắn xuống.
Hoắc Triệu Uyên cũng nếm một miếng, giữa mày giãn ra.
Hương vị... độc đáo, khiến hắn vô cùng thoải mái, chỉ một miếng đã có thể xua tan mọi mệt mỏi, khó chịu trong cơ thể.
Hắn là người tập võ, đương nhiên có thể cảm giác được bánh ú này giống như linh đơn diệu dược của thần tiên, có thể khôi phục tinh lực, có công dụng thanh thần minh trí. Cũng không biết dùng nguyên liệu gì để làm, chỉ sợ... không thua gì mấy thứ như nhân sâm, linh chi nhỉ?
Chỉ là một cái bánh ú mà phải tốn nhiều công phu như thế sao?
Năm nay, lợi nhuận của Duyệt Phong Lâu hẳn sẽ cao hơn hẳn các năm trước nhỉ?
Hoắc Triệu Uyên đương nhiên không biết bánh ú này do Duyệt Phong Lâu mua về bán, có hơi tiếc, nhưng nghĩ lại thì thuộc hạ cũng không dễ dàng, mấy năm nay hắn cũng kiếm được không ít, không thể keo kiệt chỉ vì một cái bánh ú được.
"Thưởng." Cuối cùng vẫn gật đầu nói.
"Đại nhân, nghe nói bánh ú này một ngày chỉ có một trăm cái, 200 văn một cái đấy! Hay là chúng ta... mua hết?" Hoắc Tứ Tượng hỏi.
Hoắc Triệu Uyên vừa nghe vậy thì nhíu chặt mày.
Thứ tốt như thế mà chỉ có giá 200 văn, e rằng Duyệt Phong Lâu muốn làm lợi cho dân, quả thật là kinh doanh lỗ vốn.
"Không được! Hiếm có mỹ vị như vậy, không thể một mình bá chiếm hết." Hoắc Triệu Uyên nói.
Hoắc Tứ Tượng thở dài.
Lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là thế".
Chủ tử nhà hắn vẫn còn trẻ nhưng vô cùng bảo thủ, thậm chí còn quy củ hơn cả đám lão già "chi, hồ, giả, dã"* kia. Đáng tiếc người trong thiên hạ không có mắt, chỉ thấy chủ tử nhà hắn trông hơi lạnh lùng một chút, từ nhỏ hơi thảm một chút, lúc giết người hơi tàn nhẫn một chút mà cảm thấy chủ tử không phải người tốt.
* Chi, hồ, giả, dã: bốn từ phụ trợ thường được dùng trong tiếng Trung xưa, do đó còn ám chỉ những khả năng cơ bản mà học giả phải có, sau này được dùng để chế giễu những học giả chỉ biết nói lời sáo rỗng mà không giải quyết được vấn đề thực tế
Nhưng rõ ràng hắn chính là người tốt nhất, ngay cả một nông nữ đáng thương cũng chịu ra tay giúp đỡ. Trên đời này làm gì có người quyền quý nào như hắn chứ?
Bất tri bất giác đã ăn hết một mâm bánh ú.
Vậy mà lại cảm thấy... dư vị tuyệt vời trên đầu lưỡi.
...
Hai ngày sau, lúc Tống Anh giao bánh ú đến như thường lệ, nàng được đích thân chưởng quầy của Duyệt Phong Lâu mời qua nói chuyện.
Mấy ngày nay, nàng chỉ gặp Triệu chủ sự, đây là lần đầu tiên gặp chưởng quầy đấy.
Chưởng quầy họ Ân, giờ phút này nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng ân cần, khiến Tống Anh không khỏi nổi da gà.
Chẳng lẽ... muốn vừa đe dọa vừa dụ dỗ để nàng tiết lộ công thức làm bánh ú hoàng kim cực phẩm ư? Nhưng trông dáng vẻ đầy đặn, hiền lành của chưởng quầy cũng không giống loại người này mà?