Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu

Chương 98

Trong đầu Tống Anh đã bắt đầu cân nhắc xem nên đối đầu với thế lực tà ác như thế nào.

"Bánh ú hoàng kim của cô nương quả thật vô cùng đặc biệt. Mấy ngày này nhờ có bánh ú này mà việc làm ăn của Duyệt Phong Lâu bọn ta cũng tốt hơn không ít..." Chưởng quầy nói.

Tới rồi! Tới rồi!

Chắc chắn câu kế tiếp là hỏi công thức bí mật của nàng đúng không?

Nếu còn có chút tình người thì sẽ nói dùng tiền để mua, nếu không có tình người thì có lẽ sẽ cướp đoạt trắng trợn!

Tống Anh cong môi giả bộ cười: "Chưởng quầy quá khen. Duyệt Phong Lâu lớn như vậy, sơn hào hải vị gì mà không có? Sao lại bởi vì mấy cái bánh ú mà làm ăn tốt hơn được?"

Giá bánh ú của nàng cũng không đắt, không chừng bán cả ngày còn không kiếm được nhiều bằng mấy món chiêu bài của tửu lầu này.

"Ôi chao? Là cô nương quá khiêm tốn rồi! Huyện Lễ tuy nhỏ, nhưng trong huyện cũng có không ít tửu lầu lớn nhỏ, cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Bánh ú của cô nương đã giúp việc làm ăn của Duyệt Phong Lâu bọn ta tăng lên hai phần đấy!" Ân chưởng quầy giơ hai ngón tay, cười nói.

Ông ấy không hề nói quá.

Bánh ú hoàng kim cực phẩm kia có số lượng hữu hạn, người muốn mua phải chi tiêu đạt đến hạn mức nhất định tại Duyệt Phong Lâu. Hơn nữa, một cái bánh ú nhỏ cũng có thể làm tốt như vậy, người khác tự nhiên sẽ cảm thấy những thứ khác của Duyệt Phong Lâu bọn họ cũng không tệ!

Tống Anh nhíu mày.

Xem ra Ân chưởng quầy này nhất định phải có được công thức?

Gian thương giữa đường!

Tống Anh đang nghĩ tới đây, Ân chưởng quầy cong môi cười, lấy ra năm mươi lượng bạc: "Cô nương, xin hãy nhận lấy."

Tống Anh muốn nhảy dựng lên. Chỉ năm mươi lượng bạc mà mua đứt công thức bí mật của bánh ú hoàng kim cực phẩm? Nằm mơ đi!

"Không có công không hưởng lộc, không biết Ân chưởng quầy có ý gì?" Tống Anh ngoài mặt thì mỉm cười nhưng trong lòng cảnh giác cao độ.

"Cô nương cứ yên tâm nhận lấy. Hai ngày trước, bọn ta đưa bánh ú này cho nhị chủ nhân nếm thử, chủ nhân vô cùng hài lòng nên thưởng riêng trăm lượng bạc. Dựa theo tỷ lệ phân chia, cô nương có thể lấy một nửa." Ân chưởng quầy nói rõ.

Nhị chủ nhân của bọn họ có thân phận đặc biệt, ngoại trừ chưởng quầy là ông ấy, những người khác đều không biết thân phận của người.

Thưởng một trăm lượng cũng không tính là nhiều, nhưng trước đây bọn họ không ít lần đưa thức ăn đến cho nhị chủ nhân mà đến nay mới được thưởng lần đầu tiên.

Khoản thưởng này cũng phải ghi vào sổ sách, chờ sau này đại chủ nhân nhìn thấy ắt sẽ vô cùng vui vẻ, đương nhiên sẽ thưởng thêm lần nữa cho ông ấy.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, bánh ú nhỏ bé này vậy mà được nhị chủ nhân xem trọng!

"..." Tống Anh há hốc mồm.

Cho nên...

Là nàng nghĩ nhiều sao?

Không phải tiền mua đứt công thức mà là tiền thưởng sao?

Kẻ có tiền đều chơi như vậy sao? Nàng liều sống liều chết mấy ngày, nếu không có bánh ú hoàng kim cực phẩm, e rằng nàng không kiếm nổi năm mươi lượng!

"Cô nương vui mừng đến ngốc rồi sao?" Triệu chủ sự cười một tiếng, "Bạc này ngươi cứ yên tâm nhận, chớ chê ít mới phải." 

Tống Anh phản ứng lại, cong môi cười, tự nhiên cất bạc vào trong ngực: "Vậy đa tạ chưởng quầy."

Thật ra nàng không cảm thấy nhận tiền thưởng có vấn đề gì.

Đây là xã hội phân chia cấp bậc rõ ràng, nếu nàng ương ngạnh không cần tiền thưởng thì mới bị người khác nghĩ là điên rồi! Huống chi đây hoàn toàn do nàng xứng đáng được nhận.

"Đúng rồi, nghe nói mỗi ngày cô nương đều phải thuê xe bò đến đây giao bánh sao?" Ân chưởng quầy hỏi.

"Không sai." Tống Anh gật đầu.

"Như vậy..." Ân chưởng quầy nghĩ nghĩ, nói: "Sau này tửu lầu bọn ta tự phái người đến lấy. Dù sao cô nương cũng là nữ nhân, Duyệt Phong Lâu bọn ta muốn bánh được giao đến sớm, quả thực không quá an toàn."

Tống Anh nghe vậy thì vô cùng hài lòng.

"Đa tạ chưởng quầy săn sóc." Nàng vội vàng đáp.

Như vậy, nàng có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Từ thôn Hạnh Hoa đến huyện Lễ mất ít nhất hai canh giờ, mấy ngày nay đều thức khuya dậy sớm bận rộn khiến nàng rất mệt mỏi. Bây giờ tửu lầu tự đến lấy bánh quả thực chính là hóa giải tình huống lửa sém lông mày của nàng.

Bình Luận (0)
Comment